Lúc này người dẫn chương trình cười nói: “Có ước mơ thì phải theo đuổi. Nếu không làm sao biết bạn có thể thành công hay không? Phùng Tiếu Tiếu đã giải thích điều này với chúng ta bằng kinh nghiệm cá nhân của mình. Sau đây Phùng Tiếu Tiếu sẽ mang đến cho mọi người một màn trình diễn cá nhân đặc sắc…”
Người dẫn chương trình hơi ngừng lại một chút rồi mỉm cười nói: “Một khoảng thời gian dài Phùng Tiếu Tiếu ở trong phòng livestream đều bị người hâm mộ trêu chọc, nói rằng cô ấy ngoài việc nấu cơm ra thì không có sở trường gì. Không biết hát, không biết nhảy, cũng không biết tạo dáng. Nhưng mà hôm nay Phùng Tiếu Tiếu muốn thể hiện giọng hát của mình, sử dụng chất giọng tự nhiên của mình để nói với mọi người rằng cô ấy thực sự có thể hát, không chỉ hát được mà còn hát rất hay nữa nha!”
“Xin mời thưởng thức bản gốc ca khúc “Đêm có gió nhớ anh nhiều hơn” do Phùng Tiếu Tiếu mang đến cho mọi người.”
Triệu Dật ngồi ở khán đài, cầm điện thoại di động trong tay, màn hình đang phát trực tiếp buổi lễ kỷ niệm thường niên của Douyu Live lần này.
Hắn muốn xem phản ứng trực quan nhất từ khán giả.
Quả nhiên, khi nghe Phùng Tiếu Tiếu muốn biểu diễn ca hát, trên màn hình lập tức xuất hiện rất nhiều lời phản đối.
“Phùng Tiếu Tiếu hát sao? Không phải chứ, ban tổ chức nghĩ thế nào vậy chứ?”
“Trái tim tôi đang run rẩy, giọng nói tôi đang run rẩy, Phùng Tiếu Tiếu muốn giải thích cho chúng ta ngay tại chỗ ý nghĩa của run rẩy sao?”
“Không phải chứ? Hát sao? Tôi là người hâm mộ Phùng Tiếu Tiếu từ rất lâu rồi. Cô ấy sớm cũng đã thử hát qua, giọng hát của cô ấy đều lạc nhịp. Cô ấy còn muốn thể hiện ngay trên sóng trực tiếp sao?”
“Cảm giác như sắp xảy ra một tai nạn phát sóng trực tiếp đó nha.”
“Cũng không đến mức đó đâu! Chương trình này chắc chắn đã duyệt qua. Nếu như cô ấy hát thực sự khó nghe thì ban tổ chức của Douyu Live chắc chắn sẽ không đồng ý để cô ấy hát đâu. Người ta hát thì cảm động, cô ấy hát thì đuổi người, điều này sao có thể được chứ?”
“Rất mong chờ nha! Lúc trước Phùng Tiếu Tiếu đã nói muốn hát tại buổi lễ kỷ niệm, tôi còn không tin. Cứ cho là cô ấy nói đùa thôi, không ngờ lại là thật!”
“Đã móc sạch lỗ tai!”
Triệu Dật nhìn những bình luận này, khóe miệng hơi nhếch lên.
Bây giờ các người làm ầm ĩ như vậy, đợi lát nữa đừng có để cằm rơi xuống đất đấy nhé!
Trên sân khấu, người dẫn chương trình đã bước xuống, ánh đèn mờ đi. Chỉ có một ngọn đèn chiếu vào Phùng Tiếu Tiếu.
Điểm sáng duy nhất trong bóng tối.
m nhạc vang lên, ngay từ khúc nhạc dạo đã làm cho khung bình luận bắt đầu có chuyển biến tốt.
“Này! Nghe hay đấy!”
“Rất hay +1!”
“Vừa rồi hình như người dẫn chương trình có nói đây là bản gốc của ca khúc thì phải?”
“Chưa từng nghe qua bài này, giai điệu hay nha!”
Trên sân khấu, Phùng Tiếu Tiếu mở miệng, hơi thở tràn trề, lại mang theo một chất giọng thanh tao sâu thẳm. Dù mới hát lên câu đầu tiên, tất cả mọi người giống như bị một luồng điện xẹt thẳng vào tim. Cả người tê dại đặc biệt thoải mái, giống như là được ủi bằng bàn là điện, rất sảng khoái.
“Con mẹ nó! Giọng hát này, rất đặc biệt!”
“Tôi nổi hết cả da gà. Chỉ mới một câu đầu tiên. Ôi trời!”
“Tôi cũng nổi da gà. m thành này cảm giác giống như là tiếng nói của linh hồn, trực tiếp hát thẳng vào lòng người. Tôi phục rồi!”
“Thật tàn nhẫn! Ai vừa rồi nói Phùng Tiếu Tiếu không biết hát!”
“Mẹ nó! Đây mà gọi là không biết hát à?”
Phùng Tiếu Tiếu đứng dưới ánh đèn sân khấu, không có vũ công phụ họa, cũng không có một động tác dư thừa nào. Cô chỉ đứng yên lặng cầm micro, ánh mắt nhìn về đâu đó dưới khán đài. Hát bằng cả trái tim, trút hết những cảm xúc đã cô đọng trong lòng mình qua ca khúc này.
“... Đêm có gió nhớ anh nhiều hơn, anh là ánh trăng, anh là gió xuân…”
Đến đoạn cao trào của bài hát, khán giả trong hội trường và phòng phát sóng trực tiếp hoàn toàn bùng nổ.
“Quá hay! Hát rất hay, giọng hát cũng rất dễ nghe!”
“Bài hát này hay quá, còn chưa nghe xong một lần mà cảm giác như mình đã yêu mất rồi!”
“Bài hát này có trên mạng không vậy? Hay quá! Tôi muốn nghe lại!”
“Phùng Tiếu Tiếu ở trong phòng livestream giấu cũng kỹ quá rồi? Mãi cho đến hôm nay, đứng ở nơi này để khoe giọng hát của mình sao?”
“Giọng hát hay như thế, tôi cảm giác Phùng Tiếu Tiếu sắp nổi tiếng rồi, sắp thoát vòng rồi. Cô ấy có giọng hát như thế này sau này có thể trực tiếp đi làm ca sĩ được rồi!”
“Quá hay! Quá bùng nổ, lại còn rất xúc động! Tôi nghe đến rơi nước mắt!”
“Cũng rất quá đáng! Đây mà gọi là không biết hát sao?”
Triệu Dật nhìn khung bình luận, nụ cười trên mặt càng thêm rõ ràng.
Ha ha! Tất cả đều chết lặng nha!
Lúc trước để cho các người đắc ý, bây giờ thì không đắc ý nổi nữa rồi, toàn bộ quỳ xuống đi.
Đúng lúc này, bài hát đến đoạn cao trào. Phùng Tiếu Tiếu cất giọng ca vàng, giống như âm thanh cao vút của cá heo, nhưng lại rất linh hoạt thanh tao. m thanh này không ngừng cất cao, không ngừng đâm vào trái tim người nghe.