C’hương 392: Mua càng nhiều kiếm được càng nhiều
"Áo khoác, quần, giày bệt, hai cái túi này, tính tiền hết đi?"
"Vâng! Tổng cộng của anh là 54,300 tệ."
"Quẹt thẻ."
"Được ạ!"
Triệu Dật quẹt thẻ không chút do dự, sau đó yêu cầu hệ thống sử dụng thẻ hoàn tiền tiêu dùng sơ cấp.
"Vâng! Ký chủ sử dụng thẻ hoàn tiền tiêu dùng sơ cấp.”
“Số tiền tiêu dùng hiện tại là 54.300 tệ. Hạn mức cao nhất là 50.000 tệ.”
“Căn cứ mức hoàn tiền là 50.000 tệ, bội số ngẫu nhiên là 0,5 - 3 lần.”
“Bội số hoàn tiền là… 2,5 lần.”
“Số tiền hoàn lại là 125 ngàn tệ.”
“Tiền đã được lưu vào hệ thống, ký chú có thể rút ra.”
Không hề có chút áp lực!
Tiếp tục!
"Đi thôi mẹ, chúng ta tiếp tục mua đồ nào... Đồ vật tạm thời gửi ở đây, tối này tôi sẽ gọi điện, khi đó nhờ các vị mang xuống bãi đậu xe giúp nhé!”
"Vâng, được ạ!"
Cửa hàng Chanel.
Mua, mua, mua!
Cửa hàng Chanel năm nay có rất nhiều kiểu dáng mới, Triệu Dật đã cùng Trần Mỹ Quyên mua đồ ở đây một lần hết 500.000 tệ.
Áo khoác, quần, mũ, khăn quàng cổ, găng tay, giày, ba lô, túi đeo chéo, túi xách...
"Quẹt thẻ!"
"Hệ thống, sử dụng thẻ hoàn tiền tiêu dùng trung cấp!"
"Vâng! Ký chủ sử dụng thẻ hoàn tiền tiêu dùng trung cấp, giới hạn tiêu dùng là 500.000.”
“Số tiền tiêu phí của ký chủ hiện tại là 504.300, căn cứ số tiền hoàn lại là 500.000. Bội số hoàn tiền ngẫu nhiên là 0,5 - 3 lần.”
“Bội số ngẫu nhiên hiện tại là… 3 lần.”
“Số tiền hoàn lại là 1,5 triệu tệ. Số tiền hoàn lại đa được gửi vào hệ thống, ký chủ có thể rút ra bất cứ lúc nào."
1,5 triệu tệ!
Lại có lời!
Tiếp tục!
Hermes, Cartier, Tiffany, LV...
Lúc đầu Trần Mỹ Quyên còn có chút ngại thế nhưng bây giờ đã rất hưng phấn và trầm mê trong niềm hạnh phúc mua sắm vui vẻ.
Triệu Dật cũng không e ngại, cứ như thế quẹt thẻ thoải mái.
Phong cách cổ điển sao?
Mua!
Năm nay có gì mới?
Mua!
Phối hợp đẹp sao?
Mua!
Cả một đoạn đường dài, hai mẹ con dạo chơi một hồi thì trong tay hai người cũng có vài cái túi nhưng cũng không nhiều. Thế nhưng trên thực tế thì họ đã mua hơn 1,5 triệu tệ, đủ thứ đồ đạc được mua sắm.
Trần Mỹ Quyên tỉnh táo lại sau sự phấn khích đi qua, bà khẽ chớp mắt nhìn Triệu Dật nói: “Tiểu Dật, chúng ta đã mua bao nhiêu món đồ rồi? Sao mẹ cảm thấy dường như chúng ta đã mua rất nhiều rồi nha..."
Triệu Dật thản nhiên cười nói: "Không nhiều lắm, chúng ta mới mua gần 1,5 triệu mà thôi, tiếp tục nào?”
“1,5 triệu???”
Trần Mỹ Quyên mở to mắt và tặc lưỡi nói: "Mẹ đã mua đến mức không thể kiểm soát được như vậy sao? Thật không ngờ là đã mua nhiều đến như thế…”
Triệu Dật cười nói: "Cái này đâu tính là gì nhiều đâu ạ, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.”
Triệu Dật thật sự chỉ coi đây là chuyện nhỏ, bởi vì không phải mất đi 1,5 triệu mà còn kiếm lời cũng bộn nữa đó nha!
Năm lần sử dụng thẻ hoàn tiền sơ cấp, còn có hai lần sử dụng thẻ hoàn tiền trung cấp đã kiếm lại được bộn tiền. Năm lần hoàn tiền sơ cấp bội số lần lượt là 2,5/ 3/ 1,5/ 3/ 2, tổng cộng là hoàn lại 12 lần số tiền là 600 ngàn. Tiếp đó hai lần sử dụng thẻ hoàn tiền trung cấp lần lượt là 3 và 2,5 lần, hoàn tiền là 2,75 triệu tê. Tổng tất cả lại là 3,35 triệu.
Hắn mua 1,5 triệu tệ lại nhận được 3,35 triệu tiền mặt. Nói cách khác là hắn đã được tặng miễn phí rất nhiều quần áo, đồ trang sức và túi xách, còn kiếm được thêm 1,85 triệu nữa!
Kiếm tiền như này đúng là làm lòng người thoải mái mà!
Trần Mỹ Quyên lắc đầu nói: "Không mua nữa, không mua nữa, như vậy cũng đủ rồi. Đa số quần áo này là quần áo mùa đông, đến mùa xuân sẽ không mặc được. Mua nữa cũng là lãng phí rồi."
Triệu Dật mỉm cười, cũng không ép buộc bà. Dù sao những gì Trần Mỹ Quyên nói đều là sự thật.
Trước đây, tủ quần áo của Trần Mỹ Quyên hơi trống, nhưng hôm nay mạnh mẽ được bổ sung một đợt. Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều được mua chỉnh tề cho nên tiêu phí nhiều một chút cũng không sao. Tuy nhiên kiểu dáng sẽ luôn thay đổi hàng năm, và mỗi một thương hiệu chỉ có vài mẫu được tỏa sáng. Nếu như mua nhiều quá thì sang năm mặc lại sẽ trở thành mặc kiểu cũ rồi đúng không?
Triệu Dật cười nói: "Được, vậy không mua nữa. Hiện tại đang mua quần áo mùa đông. Khi nào quần áo mùa xuân ra mẫu mới trên thị trường thì con sẽ cùng mẹ đi mua nữa!"
Trần Mỹ Quyên có chút đau lòng nói: "Hôm nay mua nhiều quá rồi, không mua nữa.”
Triệu Dật cười nói: "Chờ thời trang mùa xuân được đưa ra thị trường, khi đó con đã có thể kiếm được hàng chục triệu tệ. Thậm chí hàng trăm triệu, mẹ không giúp sức tiêu tiền hộ con thì tiền này để đó cũng vô dụng rồi.”
Trần Mỹ Quyên nhìn chằm chằm Triệu Dật: "Kiếm tiền dễ dàng như vậy sao?"
Triệu Dật cười nói: "Có mấy người bạn đã hỏi con rằng, có phải là con đi cướp ngân hàng mỗi ngày hay không, cha cũng hỏi con như thế. Con đều trả lời mọi người rằng, con làm đầu tư cổ phiếu hợp đồng tương lai. Cái này so với cướp ngân hàng còn nhanh hơn nhiều lại còn không trái pháp luật. Cho nên mẹ à! Mẹ không cần lo lắng gì cả, cứ thoải mái mà tiêu tiền đi nhé…”