Lúc này, Triệu Dật làm ra hành động kéo tay Giang Dĩnh xoay nửa vòng, để cho cô mặt đối mặt với mình. Tiếp đó thì nhìn chằm chằm vào mắt của cô, rồi đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên.
Ngay lập tức mặt của Giang Dĩnh đỏ lên.
Khóe miệng Triệu Dật nhếch lên hai phần, sau đó cúi người xuống.
Giang Dĩnh cũng không cự tuyệt, ngược lại còn lớn mật đưa tay ôm lấy eo Triệu Dật.
Hai người ở dưới một bóng râm ven đường, cũng không sợ bị người khác nhìn thấy. Cho dù có người từ bên cạnh đi qua, cũng nhiều nhất nhìn thấy có hai người ôm hôn nhau,, nhưng cũng nhìn không rõ ai với ai.
Một lúc lâu sau, Triệu Dật ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: "Ông chủ đánh dấu trước, cố gắng diễn xuất và biểu hiện thật tốt, ông chủ sẽ đến quy tắc ngầm với em!”
Giang Dĩnh không chỉ không tức giận, ngược lại lộ ra tươi cười, khẽ nói: "Còn phải biểu hiện tốt mới được quy tắc ngầm sao? Vậy nếu như biểu hiện không tốt thì thế nào?”
Triệu Dật thấp giọng cười nói: “Biểu hiện không tốt, thì đánh cái rắm!”
Giang Dĩnh khẽ cắn môi đáp: "Em sẽ diễn xuất thật tốt, cố gắng biểu hiện!”
Triệu Dật khẽ ừ một tiếng, vươn hai tay ra rồi túm lấy hai má của cô, xoa nắn một chút nói: "Bánh Bao nhỏ, cố lên nha! Về sau anh sẽ đến xem, nhìn biểu hiện của em!”
Ánh mắt Giang Dĩnh lập tức sáng lên đáp: "Một lời là định?”
Triệu Dật cười nói: "Anh có khi nào nói chuyện mà không giữ lời?”
Giang Dĩnh nháy mắt mấy cái: "Lúc trước anh nói không phải vì quy tắc ngầm với em..."
Triệu Dật cười nói: "Nhưng vừa rồi rõ ràng là em trước tiên quy tắc ngầm với anh, nữ chính quy tắc ngầm với nhà đầu tư, nhà đầu tư vô lực phản kháng. Cho nên bị khuất phục trước sự uy hiếp của nữ chính…”
Giang Dĩnh mặt mũi lại đỏ lên hai phần, tức giận nói: "Anh khi dễ em.”
Triệu Dật mỉm cười nói: "Đúng vậy! Chỉ thích nhìn bộ dáng tức giận này của em, cả người giống như một cái bánh bao nhỏ, cực kỳ đáng yêu!”
Lúc này, có một chiếc taxi từ xa đi đến.
Giang Dĩnh nhón mũi chân, chủ động hôn Triệu Dật một cái, sau đó buông tay ra nói: "Em đi đây! Ông chủ, em chờ anh!”
“Được!”
Giang Dĩnh lên xe rời đi, Triệu Dật nhìn theo chiếc xe rời đi, trên mặt lộ ra mấy phần tươi cười.
Giang Dĩnh hình như là cô gái đầu tiên chủ động chống lại mình?
Có chút thú vị nha…
...
"Cha đang ở đâu vậy?"
"Ở công ty, có việc phải làm, con thiếu tiền tiêu vặt sao?"
"Hả, chẳng lẽ chỉ khi nào con không có tiền mới đi tìm cha sao? Chẳng lẽ không thể là có tiền nên mới tìm cha được ư?”
"Muốn bị đánh phải không, nói đi có chuyện gì."
"Vâng có chút chuyện đợi lát nữa gặp mặt sẽ nói sau ạ!"
"Hả? Con về rồi à?"
"Nửa giờ nữa sẽ đến công ty của cha. Cha đi theo con một chuyến đi, chắc là cha có thời gian chứ."
"Thằng nhóc này lại đang chơi đánh đố gì vậy? Hiện tại cũng không phải là thời gian nghỉ hè, cũng không phải cuối tuần, đang trốn học à?"
"Con được giáo viên đặc cách nha. Đợi lát nữa cha sẽ biết, chờ con nhé.”
"Thần thần bí bí vậy!"
Triệu Dật cúp điện thoại, khởi động xe, chiếc xe hắn lái về lần này là Ferrari 488. Dù sao biển số Porsche là của Thiên Phủ, nên Triệu Dật rất khó giải thích.
Không bao lâu, Triệu Dật đã đi đến dưới lầu công ty của Triệu Nham. Triệu Dật gọi điện thoại, ngay sau đó Triệu Nham đã đi xuống.
Triệu Nham nhìn trái phải, nhưng không hề nhìn thấy Triệu Dật.
Mặc dù chiếc Ferrari 488 đã đậu trước mặt ông nhưng hiển nhiên ông ấy không nghĩ chiếc xe này có liên quan gì đến Triệu Dật.
Triệu Dật ấn cửa kính xe xuống, nhìn ra bên ngoài xe cười nói: "Cha, lên xe nào."
Triệu Nham cúi đầu nhìn xuống, lập tức kinh ngạc.
"Tiểu Dật!"
Triệu Nham lại vô thức liếc nhìn chiếc Ferrari 488, ông bước lên xe với vẻ mặt kinh ngạc nói: "Con mượn chiếc Ferrari này ở đâu ra vậy?”
Triệu Dật cười nói: "Cái gì mà mượn chứ? Là con mua."
Triệu Nham trợn tròn mắt nói: "Con đang lừa cha không biết giá thị trường sao? Đây là Ferrari 488 giá hơn 4 triệu, giá xe lăn bánh ít nhất cũng phải 5 triệu tệ, con lấy tiền ở đâu ra mà mua nó hả?”
Triệu Dật cười nói: "Giấy phép lái xe để trong hộp để đổ. Cha nhìn một chút chẳng phải sẽ biết là thật hay giả sao?"
Triệu Nham hiển nhiên không tin, lập tức mở hộp để đổ lấy giấy phép lái xe ra, vừa nhìn thấy đã sửng sốt.
Triệu Nham sửng sốt nhìn Triệu Dật rồi nói: "Thật sự là của con sao? Con lấy đâu ra tiền vậy?"
Triệu Nham đột nhiên nhớ tới cái gì đó bèn hỏi: "Chẳng lẽ là mẹ của Liễu Vu Phi đưa cho con sao?"
Đây cũng là khả năng duy nhất mà Triệu Nham có thể nghĩ tới. Dù sao Triệu Dật đã cứu Liễu Vu Phi, hiện tại hai đứa nó đều đang học ở Giang Châu. Tô Nhã cũng đang phát triển ở Giang Châu, như vậy không phải là chuyện quá hợp lý hay sao?
Triệu Dật cười nói: "Cha à! Cha cũng quá coi thường con rồi. Cha cũng đã nói, chúng ta không thể đổi tình nghĩa lấy tiền mà, nếu thật sự là do dì Tô đưa cho, con nhất định không nhận đâu."
Triệu Nham nghĩ lại cũng thấy đúng, con trai ông đã trưởng thành và vững vàng như vậy, sao nó có thể đòi hỏi Tô Nhã một món quà đắt tiền như vậy?