"Bên trong không phải còn một gian phòng trống sao. Anh cảm thấy có thể sửa lại, lắp gương vào là có thể trở thành phòng vũ đạo cho em luyện múa đó. Như vậy em tùy thời ở nhà cũng có thể luyện tập, không cần cùng người khác đi chen chúc. Như vậy cũng thật tốt...”
"Hơn nữa, anh cũng không muốn mỗi lần tới đây đều dẫn em đi thuê khách sạn. Khách sạn có tốt đến đâu, làm sao có thể như nhà riêng của mình. Như vậy anh đến ở cũng thuận tiện có đúng không?"
Đôi mắt của Diệp Thiến lộ ra vẻ xúc động sâu sắc, Triệu Dật thậm chí còn nghĩ tới phòng tập múa cho cô ấy.
Diệp Thiến thốt lên: "Vậy thì anh cứ trực tiếp mua đi. Sau này em đến ở thì có khác gì đâu?"
Triệu Dật cười nói: “Đúng vậy, anh hi vọng có thể dùng cách này để bày tỏ tấm lòng của mình với em. Anh nghiêm túc với em, anh cũng hi vọng cùng em tiếp tục bước đi bên nhau cho đến ngày già đi. Nếu đã như vậy thì còn phân biệt thứ gì của anh với em làm gì.”
Diệp Thiến thì thào nói: "Em biết anh đối với em rất tốt, nhưng thật sự là quá quý giá!"
Triệu Dật cười nói: "Nếu em có tài sản mấy trăm triệu thì em có sẵn lòng mua cho anh một căn nhà mấy triệu không?"
Diệp Thiến trợn to mắt, cô ấy không ngốc, đương nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Triệu Dật.
Triệu Dật thực sự có tài sản hàng trăm triệu sao?
Điều này quá phóng đại rồi.
Triệu Dật cười nói: "Anh không khoe khoang sự giàu có. Anh chỉ muốn nói với em rằng anh thực sự có năng lực này. Nó có thể khiến cuộc sống của chúng ta thoải mái và tốt hơn, tại sao lại không làm. Hơn nữa ngôi nhà còn là bất động sản. Mua cũng sẽ không lỗ... Em nói có phải không?”
Không cho Diệp Thiến một chút cơ hội nào, Triệu Dật nói: "Đi thôi, ký hợp đồng đi, anh có niềm tin vào tương lai, trừ khi em không có niềm tin vào chính mình và tương lai."
Diệp Thiến bị kéo đến phòng khách trong tình trạng choáng váng. Triệu Dật nhìn về phía Quan Tâm gật đầu, nhân viên môi giới bất động sản mỉm cười vui vẻ rồi nhiệt tình lấy ra bản hợp đồng đã chuẩn bị từ lâu.
Diệp Thiến cầm bút, lại ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nói chuyện, Triệu Dật đã nhéo nhéo mặt của cô ấy: "Đừng nhìn anh, nhìn hợp đồng, ký đi!"
Diệp Thiến cứ lơ lửng như vậy hoàn thành ký kết hợp đồng. Tiếp đó Triệu Dật đã chuyển 6,2 triệu gọn gàng nhanh chóng.
"Hệ thống, dùng thẻ hoàn tiền mua nhà."
"Vâng! Ký chủ sử dụng thẻ hoàn tiền mua nhà, giới hạn tiêu dùng là 5 triệu. Mức tiêu dùng hiện tại là 6,2 triệu, căn cứ hoàn tiền chỉ là 5 triệu. Bội số hoàn tiền ngẫu nhiên từ 1 - 3 lần, hiện tại bội số ngẫu nhiên là… 3 lần. Số tiền hoàn lại hiện tại là 15 triệu, số tiền hoàn lại đã được lưu vào hệ thống, ký chủ có thể rút tiền bất cứ lúc nào!"
3 lần!
Bội số cao nhất!
Được rồi, đã một thời gian hắn chưa từng được bội số cao nhất!
Thật sảng khoái, lại kiếm lời rồi.
Sử dụng một thẻ hoàn tiền, có thể nhận được một căn biệt thự miễn phí, còn nhận được 8,8 triệu tiền mặt!
Chuyện thế này thật đúng là vui vẻ và kích thích. Đúng không?
Triệu Dật rất vui vẻ, nhận được một căn nhà miễn phí và kiếm được gần 9 triệu tệ.
Chủ nhà cũng vui mừng, bởi vì Triệu Dật quá sảng khoái. Cơ bản là không thèm mặc cả, trực tiếp thanh tooán tooàn bộ số tiền chỉ để tặng bạn gái một món quà Giáng Sinh!
Đại gia thật lãng mạn!
Chủ nhà tươi cười bàn giao đầy đủ chìa khóa, thẻ điện nước và các thứ khác của căn nhà.
Triệu Dật đưa hợp đồng cho Diệp Thiến và cười nói: "Em cất cái này đi."
Diệp Thiến nhìn hợp đồng mua bán nhà trong tay, sau đó lại nhìn chiếc chìa khóa trên bàn, nhất thời không bình tĩnh được.
Biệt thự này có giá 6,2 triệu.
Triệu Dật trực tiếp đưa cho mình như thế này!
Triệu Dật cười nói: “Từ nay về sau, đây là nhà của em."
Diệp Thiến cắn môi, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không, đây là nhà của chúng ta."
"Quan Tâm, tìm người thay ổ khóa cửa ở đây đi."
"Vâng, ông chủ!"
Triệu Dật nắm tay Diệp Thiến trở lại xe và rời đi.
Hắn phải đưa cô ấy đi ăn tối.
Một bữa cơm, Diệp Thiến ăn có chút không yên lòng. Tiếp đó Triệu Dật đã đưa Diệp Thiến trở lại trường học.
"Ngày nào đó em rảnh rỗi, đến thành phố tìm anh đi. Anh đưa em đi mua xe, như vậy cũng thuận tiện cho em qua lại trường học."
Diệp Thiến thì thầm: "Em có thể đi taxi."
Triệu Dật cười nói: "Từ nhà của em đến cổng trường vẫn còn khá xa, cho dù từ cổng trường đi taxi thuận tiện nhưng mà từ nhà muốn đón taxi cũng không tiện đâu nha. Em cũng không muốn đến giờ học rồi mà vẫn sốt ruột đứng đón xe đúng không?"
Diệp Thiến đột nhiên tiến lên một bước, đưa tay ôm lấy Triệu Dật nói: "Đừng đối tốt với em như vậy, em cảm thấy có chút không chịu nổi."
Triệu Dật vỗ vỗ lưng cô: "Anh là bạn trai của em, chăm sóc cho em là đúng rồi, chỉ cần em vui vẻ hạnh phúc, vui vẻ chăm chỉ theo đuổi ước mơ của mình, còn lại cứ giao cho anh!"