Điều kiện của ba căn nhà này đều không tệ, trong đó có một căn thậm chí còn kèm theo một cái hồ bơi cỡ nhỏ. Hơn nữa phong cảnh xung quanh cũng rất thoải mái, không khí trong lành. Ở chỗ này đương nhiên là vô cùng thoải mái.
Triệu Dật nhìn thoáng qua căn biệt thự có bể bơi, phong cách trang trí cũng rất nhẹ nhàng tinh tế, không phức tạp nhưng lại khiến cho người ta rất thoải mái.
Lần này Triệu Dật cũng không hỏi Diệp Thiến như Phùng Tiếu Tiếu lần trước. Nếu như đi hỏi Diệp Thiến, nhất định Diệp Thiến sẽ đoán được là mua cho cô, lỡ như cô ấy không chấp nhận thì sao?
Vẫn giống như lần trước, trực tiếp đưa người đi ký hợp đồng thì tốt hơn.
Ký xong hợp đồng thì chỉ cần tìm thời gian đi sang tên là được, mọi chuyện sau đó đều là chuyện nhỏ.
Ký xong hợp đồng, thanh toán, nhà chính là của Diệp Thiến.
Căn biệt thự này giá 6,2 triệu. Triệu Dật nghĩ đến mùa hè, ở trong hồ bơi uyên ương nghịch nước thì rất tuyệt đó nha.
“Lấy căn này đi! Cô liên lạc với người bán, hẹn ngày 24 này. Ừm! Để tôi xem một chút ngày 24 là thứ mấy… Là thứ tư. Vậy thì giữa trưa đi. Nhân thời gian nghỉ trưa thì ký hợp đồng luôn, còn thủ tục sang tên thì cô giúp làm nhé.”
“Được! Tôi sẽ liên lạc với bên đó, hẹn ngày 24.”
“Vậy cô đi làm việc trước đi.”
Triệu Dật vốn muốn để cho Quan Tâm đặt trước một chiếc xe cho Diệp Thiến, nhưng mà nghĩ lại mua xe cũng phải tự mình ký tên nha. Vậy thì lần sau tìm cơ hội đưa Diệp Thiến đi mua.
Mặc dù có thể mua xe rồi tặng cho Diệp Thiến, nhưng trên danh nghĩa thì vẫn là xe của mình.
Tặng xe tặng nhà, vậy thì phải tặng triệt để một chút.
Tiêu tiền, làm cho trong lòng người ta còn có một chút khó chịu thì cũng rất không có thành ý!
Ngày 24 không phải là cuối tuần.
Cũng rất tốt!
Nếu mà cuối tuần thì thật có hơi dồn dập!
Triệu Dật bắt đầu sắp xếp kế hoạch cuộc hẹn thứ hai và cuộc hẹn thứ ba!
Mặc dù Triệu Dật có thể mượn cớ có việc để từ chối, hai ba ngày sau lại bù, các cô cũng sẽ không để ý. Nhưng mà Triệu Dật nhớ hệ thống có nói một câu, nếu như làm ai đó tổn thương vậy có nghĩa là mình còn chưa đủ thành tâm…
"Ông chủ, phim sắp ra mắt rồi!"
Triệu Dật đang ở trong lớp thì nhận được tin nhắn của Giang Dĩnh.
Triệu Dật: Đúng rồi nhỉ, đây là bộ phim đầu tiên cô đóng vai chính. Cô có hào hứng không?
Giang Dĩnh: Tôi rất lo lắng, tôi thực sự sợ là doanh thu phòng vé sẽ rất tệ.
Triệu Dật: Có gì phải sợ chứ? Tôi là nhà đầu tư còn không sợ thì cô sợ cái gì? Thả lỏng đi, không có vấn đề gì đâu, cùng lắm vấn đề chỉ là kiếm nhiều hay kiếm ít thôi mà.
Giang Dĩnh: Đinh sư huynh cũng nói với tôi như vậy. Anh ấy nói rằng vì sự quan tâm của anh mà chuỗi rạp của Kim Hồng Ảnh đã lên lịch rất nhiều buổi chiếu. Nhất định sẽ không thua lỗ, còn nói rằng có thể kiếm được nhiều tiền nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy không yên tâm.
Triệu Dật: Tình hình của cô bây giờ như thế nào?
Giang Dĩnh: Sau Tết Dương lịch sẽ bắt đầu quay, một phần đã quay từ một năm trước. Sang năm thì sẽ quay ở một nơi khác, có lẽ sẽ tiếp tục quay cho đến cuối tháng 3.
Triệu Dật: Cô diễn không gặp khó khăn gì chứ?
Giang Dĩnh: Giáo viên đã dạy tôi, nói rằng tôi làm chủ nhân vật rất tốt. Dù sao thì tính cách nhân vật rất giống với tôi, nên diễn cũng không quá khó.
Triệu Dật: Bộ phim này ra mắt xong, sau này sẽ không có nhiều nhân vật có bản sắc giống như vậy, không phải cô cũng đã từng nói cho tôi biết rồi sao? Hình tượng của cô không phù hợp với một số vai diễn, đường phát triển khá hạn hẹp. Cho nên cô phải nhân cơ hội này mà tôi luyện kỹ năng diễn xuất của mình, tranh thủ phấn đấu để sớm thành công.
Giang Dĩnh: Khi bộ phim ra mắt. Ông chủ, tôi mời anh đi xem phim được không. Đây là chuyện chúng ta đã thống nhất từ trước rồi đó nha.
Lại đến!
Giang Dĩnh thực sự chưa quên chuyện này!
Cũng may đã có kế hoạch!
Triệu Dật: Được rồi, chúng ta sẽ đi xem nó vào ngày lễ Giáng sinh.
Giang Dĩnh: Nhưng không phải phim ra mắt vào ngày 24 sao?
Triệu Dật: Ngày 24 tôi có việc không thể thoát ra được, nên tôi chỉ có thể đi vào ngày 25 thôi.
Giang Dĩnh: Thôi được rồi, vậy thì ngày 25 đi. Ngày 25 tôi mời anh đi xem phim và mời anh đi ăn tối!
Triệu Dật: Được rồi, nếu có người đãi khách, vậy thì trước đó một ngày tôi sẽ không ăn cơm. Đến hôm đó ăn chực một bữa thật đã mới được.
Giang Dĩnh: Được rồi, quyết định như vậy!
Triệu Dật: Ừm!
Triệu Dật đặt điện thoại xuống, vẻ mặt bình tĩnh. Ừm, bây giờ chỉ còn lại hai người!
Triệu Dật quyết định đơn giản chủ động nhắn tin cho Liễu Vũ Phi.
Triệu Dật: Sắp đến Giáng sinh rồi, em đã có kế hoạch gì chưa?
Liễu Vũ Phi: Không có kế hoạch gì, hôm đó chúng em có lớp học với lại cũng không phải là cuối tuần.
Triệu Dật: Vậy anh làm xong việc sẽ qua mời em ăn tối nhé.
Liễu Vũ Phi: Anh không cần phải cố tình chạy một chuyến. Giáng sinh không phải là một ngày quan trọng gì. Anh không qua được cũng không sao. Hơn nữa thời gian ăn tối cũng không nhiều, ăn cơm cũng không thấy ngon. Còn bắt anh phải cố ý xa như vậy chạy đến cũng quá vất vả rồi.