Đề cử quyền sách 'Nhân sinh hung hãn' đọc giả có thể đi xem
Chương 330: Nắm tay Diệp Thiến
Diệp Thiến ngập ngừng gật đầu: "Được! Lát nữa tôi và Bạch Nguyệt sẽ tự tìm khách sạn sau."
Triệu Dật cười nói: "Các cô đến đây thì cứ để cho tôi phụ trách nha, như vậy mới tận tình địa chủ chứ? Tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa, rất hiếm có cơ hội như vậy, cô cũng không cần giành với tôi đâu."
Diệp Thiến do dự một chút, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Triệu Dật. Triệu Dật cười đáp lại Diệp Thiến bằng ánh mắt rất kiên định.
Một lát sau khuôn mặt Diệp Thiến ửng đỏ, cụp mắt xuống: "Được rồi... Cảm ơn anh!"
Trên khuôn mặt của Triệu Dật thoáng hiện lên nụ cười, hắn biết quan hệ của hai người qua khoảnh khắc này lại tiến thêm một bước.
Giữa Triệu Dật và Diệp Thiến thực ra cũng không có nhiều mối quan hệ về kinh tế. Lần đầu tiên hắn mời Diệp Thiến ăn cơm cũng là Tôn Lượng trả tiền. Sau đó đến thăm viện dưỡng lão, mặc dù hắn tiêu hơn 100 nghìn tệ nhưng tiền này đều tiêu cho những người lớn tuổi trong viện dưỡng lão, coi như là xây dựng tình cảm. Tuy rằng tiền này cũng xem là tiêu cho Diệp Thiến, nhưng bản thân Diệp Thiến thực tế cũng không nhận được bất kỳ lợi ích nào. Vậy thì xem như là làm việc thiện tích đức, đó cũng là làm cho chính Triệu Dật.
Sau đó khi cả hai đến trường, Triệu Dật cũng mời họ ăn một bữa cơm, gắp một đống thú bông. Trước đó Triệu Dật vốn muốn mua cho họ chút gì đó, nhưng Diệp Thiến lại chủ động từ chối, thậm chí cũng không đi mua sắm.
Triệu Dật muốn sắp xếp chỗ ở cho họ, nhưng ban đầu Diệp Thiến chọn từ chối. Rõ ràng là vẫn chưa có ý định hoàn toàn chấp nhận Triệu Dật.
Tất nhiên không phải là bạn trai và bạn gái, nên Diệp Thiến không muốn tiếp nhận nhiều sự sắp đặt của Triệu Dật. Suy cho cùng thì đây không phải là không công mà chiếm lợi của người khác sao? Hơn nữa gia cảnh của Diệp Thiến cũng không đến nỗi, không thể thuê được phòng khách sạn hay ăn một bữa cơm.
Nhưng khi ánh mắt của hai người đối diện nhau, Diệp Thiến rốt cuộc cũng đã chọn đồng ý. Điều này rõ ràng là trong lúc đối mặt, trong lòng Diệp Thiến đã đấu tranh tư tưởng, cuối cùng quyết định chấp nhận lòng tốt của Triệu Dật. Đồng thời, cũng ngầm chấp nhận Triệu Dật là bạn trai của cô.
Mặc dù vẫn chưa nói rõ nhưng trong lòng Diệp Thiến hẳn đã sẵn sàng tiếp nhận Triệu Dật.
"Hệ thống, quét hình Diệp Thiến."
Độ thiện cảm: 89.
Độ thiện cảm 89 đã là mức độ bạn bè thân thiết cao nhất. Cao hơn một chút là có thể đạt tới 90 điểm, đạt tiêu chuẩn tình yêu.
Lần trước quét hình thì độ thiện cảm là 85, lần này là 89. Rõ ràng là mối quan hệ đã tiến thêm một bước. Nếu thêm một bước nữa, Triệu Dật sẽ có thể đột phá phòng tuyến tâm lý cuối cùng, trở thành người yêu của Diệp Thiến.
Ba người họ đi vào rạp chiếu phim, hôm nay xem một bộ phim tình cảm thanh xuân vườn trường.
Trên màn ảnh, nam nữ chính cuối cùng cũng giải quyết được hiểu lầm, thấu hiểu lòng nhau, mãnh liệt ôm lấy nhau. Trong bóng tối, Triệu Dật lặng lẽ đưa tay qua, nhẹ nhàng nắm tay của Diệp Thiến.
Diệp Thiến vô thức rút tay lại, nhưng Triệu Dật nhất quyết không lùi bước, vẫn nắm chặt lấy tay cô như cũ.
Có điểm thiện cảm của hệ thống, Triệu Dật hoàn toàn có thể nắm được tình cảm của đối phương đối với mình. Dù chưa vượt qua 90 điểm nhưng mà nắm tay chắc cũng không có vấn đề gì.
Quả nhiên sau khi bàn tay nhỏ bé vùng vẫy một lúc nhưng không thoát ra được, thì lập tức từ bỏ ý định giãy dụa, ngoan ngoãn để Triệu Dật nắm…
Bộ phim kết thúc, ánh đèn lập tức sáng lên.
Diệp Thiến như bị giật điện nhanh chóng thu tay lại, khuôn mặt ửng hồng.
Vẻ mặt Triệu Dật thì bình tĩnh, cũng không đưa tay ra, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Bạch Nguyệt quay đầu lại, chợt phát hiện Diệp Thiến đang đỏ mặt, buột miệng hỏi: "Sao mặt cậu lại đỏ thế… Ồ..."
Bạch Nguyệt đang nói thì lập tức dừng lại, liếc mắt nhìn về phía Triệu Dật, ánh mắt như cười như không.
Ở rạp chiếu phim.
Tối đen như mực, xảy ra chuyện gì đó không phải là rất bình thường hay sao?
Hành động của Triệu Dật nhanh như vậy, chẳng mấy chốc mà hai người họ sẽ trở thành người yêu thực sự. Con kỳ đà cản mũi như mình có lẽ sau này sẽ chính thức thất nghiệp rồi.
Trong lòng Bạch Nguyệt không khỏi có chút hâm mộ. Lần này cô cũng không trêu chọc Diệp Thiến nữa.
Diệp Thiến thẹn thùng, Diệp Thiến vui vẻ, trong lòng cô đều có cảm giác ngưỡng mộ.
Cảm giác này thật phức tạp.
Cô mừng cho bạn của mình, nhưng cũng không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ.
Không phải là loại cảm giác ghen tị, mà chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ.
Chính cô cũng rất muốn tìm một người bạn trai như thế này…
Cao ráo, đẹp trai, giàu có, khí chất, giỏi giang, điềm đạm, chín chắn và ấm áp...
Đơn giản đây chính là một người bạn trai hoàn hảo!
Ba người rời khỏi rạp chiếu phim, ăn tối tại một nhà hàng nổi tiếng ở ven hồ gần đó. Triệu Dật cầm thực đơn, cười nói: "Bạch Nguyệt! Ở đây có tôm nè. Hay là cô chọn vài món đi?"
Bạch Nguyệt cười nói: "Được! Cái bóng đèn như tôi có lẽ không còn được ăn chực được mấy bữa cơm nữa, có khi đây là bữa tối cuối cùng cũng nên. Sau này các cậu cứ tình chàng ý thiếp lãng mạn ở khắp nơi, còn tôi cũng chỉ có thể cô đơn ở trong phòng mà cực khổ ăn mì gói mà thôi..."