Triệu Dật trở lại phòng ngủ, Lục Đào ở trên giường chơi điện thoại di động.
"Yo! Quay về sớm vậy? Tôi còn tưởng hai người sẽ qua đêm ở khách sạn gì đó chứ…."
Triệu Dật hừ nói: "Tư tưởng không thể thuần khiết một chút sao, đồ cặn bã nam.”
Lục Đào mở to hai mắt, vẻ mặt khó có thể tin được: "Này! Đông Lai, Lý Dương, các cậu có nghe thấy gì không, cậu ta còn mặt mũi mà gọi mình là cặn bã nam sao? Mấy cậu xem, đúng là nói ngược mà?"
Quách Đông Lai cười ha hả nói: "Vừa ăn cướp, vừa la làng, đúng là rất thuần thục đó nha!”
Lý Dương cười tủm tỉm nói: "Tôi cũng đồng ý!”
Quách Đông Lai tò mò hỏi: "Triệu Dật, thứ năm vừa mới đến một người đẹp, thứ bảy lại tới hai người đẹp khác, rốt cuộc thì cậu quen biết bao nhiêu người đẹp đây hả?”
Triệu Dật cười nói: "Quen biết không ít nha! Cho nên các cậu phải kín miệng một chút nha, không nên nói lung tung đấy.”
Lục Đào cười tủm tỉm nói: "Diệp Thiến cùng Bạch Nguyệt đều là người đẹp hiếm có, chẳng lẽ cậu chuẩn bị ăn hết hay sao hả?"
Triệu Dật cười ha hả đáp: "Cậu cho rằng đây là thời cổ đại à, còn ăn hết. Không bị chém chết mới là lạ, tôi có lòng này cũng không có gan này đâu nha.”
"Có tâm này là đủ rồi, ha ha!"
Quách Đông Lai bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, lập tức nói: "Ngày mai chơi xong trận chung kết, cậu muốn bao cả lớp đi ăn xiên nướng à?"
Triệu Dật cười nói: "Đúng vậy! Cuối tuần mà, náo nhiệt một chút cho vui.”
Quách Đông Lai cười ha hả nói: "Sảng khoái! Mọi người lại có thể vui vẻ một chút rồi, từ lần trước tụ hội đến giờ, mọi người cũng không có tụ tập qua nha.”
Triệu Dật tò mò hỏi: "Đúng rồi! Lần trước sau khi tổ chức, trong lớp chúng ta có cặp nào thành công không?”
Lý Dương cười nói: "Có nha! Quách Lôi cùng Triệu Hồng, Tiền Chính Văn cùng Trịnh Hiểu Văn... Được hai cặp, đều là do ngày đó rút thăm xem phim ghép đôi mà thành đó nha.”
Triệu Dật kinh ngạc nói: "Nói cách khác là tôi biến thành bà mai, tác hợp hai đôi rồi sao?”
Lục Đào cười nói: "Đúng vậy! Nếu sau này có thể thành công kết hôn, cậu trăm phần trăm chính là bà mai của họ. Bọn họ nhất định phải cho cậu một bao lì xì lớn, ha ha!”
Triệu Dật cũng nhịn không được vui vẻ nói: "Yêu đương đại học, có thể đi đến cuối cùng cũng quá ít, nếu như có thể đi đến cuối cùng đương nhiên là tốt nhất. Nếu như đi không đến cuối cùng tôi chỉ cầu bọn họ không cần oán giận tôi là tốt rồi!”
Quách Đông Lai cười nói: "Nếu ai mà oán giận cậu, vậy đúng là người vô lương tâm đó nha.”
Triệu Dật nhớ tới một chuyện, bèn nói: "Tuần sau tôi chuẩn bị hẹn Liễu Vũ Phi đi du lịch, còn có bạn học cấp ba của tôi cùng bạn gái cậu ấy. Bọn tôi dự định cùng nhau đi Kính Phật Sơn, tự thân lái xe du lịch. Có lẽ thứ bảy đi chủ nhật sẽ trở về, các cậu có ai muốn cùng đi không?”
Quách Đông Lai do dự nói: "Các cậu đều có đôi có cặp, chó độc thân đi theo sẽ quá bi thương.”
Triệu Dật cười ha ha nói: "Ý của tôi là nếu các cậu có thể hẹn được em gái nào đó cùng các cậu đi cùng, vậy thì chúng ta đi chung. Cũng coi như tăng thêm một chút cơ hội thúc đẩy tình cảm cho các cậu, các cậu chỉ cần có người đi cùng, chi phí xe cộ tôi sẽ bao trọn gói. Đương nhiên, các cậu nếu không sợ làm bóng đèn, không sợ bị rải thức ăn cho chó, tôi cũng không có ý kiến.”
Lục Đào cười ha ha đáp: "Độc thân như tôi, nhất định phải đi quyến rũ một người bạn gái để đi chung mới được.”
Triệu Dật gật đầu nói: "Được nha! Dù sao còn có một tuần nữa, Đông Lai cùng Lý Dương suy nghĩ một chút, trước hai ngày thì nói cho tôi là được.”
"Được!"
Quách Đông Lai đáp ứng một tiếng, chợt gãi gãi đầu nói: "Tôi cảm thấy thế giới này đối với chó độc thân, quả thật quá ác ý rồi!”
Lục Đào cười hắc hắc nói: "Chó độc thân không có quyền con người, cậu mới biết sao?” . Ngôn Tình Nữ Phụ
Quách Đông Lai phản bác: "Hình như cậu cũng là chó độc thân, đúng không?”
Lục Đào đắc ý nói: "Nhưng bất cứ lúc nào tôi có thể hẹn em gái ra, vậy có thể giống nhau được sao?”
"Mẹ kiếp!"
Quách Đông Lai bị đả kích, trong nháy mắt có chút uất ức.
Lý Dương mở miệng nói: "Để tôi hỏi lại trước đã.”
Quách Đông Lai bất ngờ quay đầu lại: "Ôi trời! Lý Dương cậu cũng có mục tiêu rồi sao?”
Lý Dương nhếch miệng cười, thoáng có chút ngượng ngùng nói: "Chỉ là suy nghĩ cá nhân của tôi, người ta còn không biết chuyện này đâu.”
Triệu Dật vốn dựa vào trên giường, lập tức ngồi thẳng người dậy nói: "Cậu nói chuyện này tôi cảm thấy không còn mệt nữa nha, nói một chút đi, là ai vậy?"
Lục Đào ánh mắt cũng sáng quắc vẻ mặt bát quái hỏi: "Đúng! Mau nói đi!”
Lý Dương nhất thời có chút xấu hổ, nhưng vẫn mở miệng giải thích: "Không phải là lần trước tụ tập các cậu hay nói sao, có một nữ sinh thường xuyên đến mua trà sữa, có đôi khi cô ấy còn ở trong cửa hàng vừa uống trà vừa đọc sách. Tôi cùng cô ấy tán gẫu hai lần, còn thêm Wechat, cảm giác nói chuyện với nhau rất hợp…"