“Chà! Người anh em à! Thế này là có ý gì đây? Việc này cứ kéo dài như vậy là không xong đâu đấy!”
Trương Kha thấy Triệu Dật gọi một cuộc điện thoại mấy phút thì lập tức thiếu kiên nhẫn, hắn lập tức mở miệng nói.
Lúc này, ánh mắt Triệu Dật đang nhìn điện thoại di động chuyển sang người hắn, cười nói: “Được! Bây giờ chúng ta lập tức giải quyết vấn đề này.”
Trương Kha chỉ vào đầu xe rồi nói: “Tôi cũng không nói điêu. Cậu định theo tôi đến cửa hàng 4S giám định tổn thất hay là trực tiếp bồi thường đây?”
Triệu Dật cười nói: “Tôi làm gì có nhiều thời gian như vậy để cùng anh đi giám định tổn thất chứ? Anh nói thẳng đi, cần bồi thường bao nhiêu tiền?”
Trương Kha cười lạnh đáp: “Hư hỏng như này cũng không chắc nha. Tôi cũng không biết cụ thể là bao nhiêu tiền đâu, nhưng mà chắc chắn là sẽ không ít. Thế này đi! Cậu bồi thường cho tôi năm mươi nghìn tệ, việc này coi như xong. Xe tôi đây cũng hơn một triệu, sửa chữa như thế nào thì rốt cuộc cũng không thể phục hồi y như cũ được, vẫn sẽ có khiếm khuyết. Thế nào, cậu thấy như vậy được chứ?”
Triệu Dật vẫn thoải mái như cũ đáp: “Năm mươi nghìn tệ sao? Ha ha! Cũng không nhiều. Được! Không thành vấn đề.”
Chu Lâm đứng bên cạnh xem xét, lập tức có hơi tức giận nói: “Cái này chỉ bị móp một miếng, đâu ra năm mươi nghìn tệ chứ? Rõ ràng là hắn nói điêu…”
Trần Vi bên cạnh cũng nổi giận đùng đùng nói: “Đúng vậy! Anh như vậy là đe doạ người khác! Nếu không thì chúng ta báo cảnh sát, sửa bao nhiêu chúng ta bồi thường bấy nhiêu!”
Triệu Dật quay đầu nhìn Chu Lâm, nháy mắt với hắn mấy cái rồi nói: “Cậu còn có sức đứng dậy sao? Không phải cậu vừa nói bị bọn hắn đánh một trận, bây giờ tim đập mạnh đến không thở nổi, cảm giác như sắp chết rồi sao?”
Chu Lâm hiểu ý Triệu Dật lập tức ngã ngồi trên ghế, vẻ mặt chật vật nói: “Bây giờ tôi cảm giác như sắp chết rồi, chỉ là do nghe hắn nói bậy như vậy nên có chút phát cáu. Hắn đe doạ như vậy, tôi có chết chắc cũng sẽ đội mồ sống dậy…”
Triệu Dật bày ra vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Thật không ngờ cậu bị thương nặng như vậy. Như thế này e rằng có mười nghìn tệ cũng không trị khỏi được đâu nha… Trương Kha! Chúng ta cứ việc nào ra việc đó. Chu Lâm đập xe của anh, chúng tôi đền. Vậy các anh vừa đánh Chu Lâm, các anh cũng phải bồi thường đấy…”
Trần Vi trợn mắt há hốc mồm, Triệu Dật đang chuẩn bị bắt chẹt ngược lại sao?
Trương Kha tức giận muốn nổ tung, chỉ tay vào Chu Lâm nói: “Tên nhóc cậu đừng giả bộ. Vừa rồi vẫn ổn mà giờ vừa nói xong lại lập tức ngã ra như vậy?”
Chu Lâm trợn trắng mắt nói: “Tôi lập tức chết cho anh xem, anh có tin không?”
Thực ra tất cả mọi người đều hiểu, hai bên đều đang lừa bịp lẫn nhau mà thôi. Cho nên cũng không cần thiết phải giả bộ, chỉ cần biết có chuyện như vậy là được rồi.
Trương Kha cười lạnh nói: “Được! Vậy thì đi bệnh viện đi. Có vấn đề gì thì tôi bồi thường.”
Triệu Dật cười nói: “Nhưng mà chúng tôi cũng rất bận nha. Bạn cũ gặp mặt thì chắc chắn phải đi ăn xiên nướng uống vài cốc bia gì đó, làm gì có thời gian đi kiểm tra cùng các anh chứ.”
Trương Kha nghe Triệu Dật nói như vậy, lập tức hiểu rõ vấn đề, cười lạnh nói: “Cậu muốn lừa người đúng không?”
Triệu Dật nhẹ nhàng hỏi ngược lại: “Không phải anh cũng đang lừa người sao?”
Trương Kha cười nói: “Xe tôi như thế này là thực sự bị hỏng. Con bên cậu đều là giả bộ…”
Triệu Dật hỏi ngược lại: “Anh cảm thấy đây là mấu chốt vấn đề sao? Chẳng lẽ chuyện này là do cậu ấy giả vờ làm ra sao?”
Trường Kha giật mình, bỗng nhiên tỉnh táo lại, ánh mắt gã ta lập tức có chút đề phòng.
Triệu Dật nói như vậy là tỏ rõ ý đồ không muốn bồi thường mà còn muốn thay Chu Lâm bắt đền!
Trương Kha cũng xem như là con nhà giàu, đương nhiên cũng biết vào lúc này thì phải dựa vào thủ đoạn.
Trương Kha cười nói: “Muốn tôi bồi thường thì cậu phải lấy chứng cứ ra, hoặc là đưa ra một lý do để tôi phải đền…”
“Rất hiểu đạo lý…”
Triệu Dật bật cười: “Nói như vậy thì tất cả mọi người có thể hiểu, thực ra lý do rất đơn giản. Chính là anh lừa nhầm người rồi. Bắt nạt người không nên bắt nạt.”
Trương Kha lạnh lùng nói: “Tôi biết cậu có tiền, có thể lái Cayenne Turbos đều không phải là người nghèo. Nhưng mà đây là Giang Châu, không phải Thành Đô… Tôi không bồi thường cậu có thể ép buộc tôi sao?”
Triệu Dật cười nói: “Anh không bồi thường thì tôi sẽ đi tìm cha anh để bồi thường, nếu không thì tìm ông chú làm chủ nhiệm bên văn phòng hành chính của anh cũng được nhỉ…”
Vẻ mặt Trương Kha đột nhiên biến đổi, hắn thốt lên: “Làm sao cậu biết chức vụ của chú tôi?”
Triệu Dật thản nhiên nói: “Tôi không chỉ biết chức vụ của chú anh, tôi còn biết những chuyện khác mà chú anh đã làm. Ha ha! Nếu như đưa ra ánh sáng, chỉ sợ cái chức vụ này sẽ chấm dứt…”
Vẻ mặt Trương Kha trở nên khó coi: “Cậu đang đe dọa tôi sao?”
Triệu Dật lắc đầu đáp: “Không có nha! Bây giờ tôi chỉ đang thảo luận vấn đề bồi thường. Tôi cảm thấy Chu Lâm bị anh đánh có hơi nặng tay. Nếu như anh phản đối cũng được thôi, chúng ta có thể đến bệnh viện. Nhưng mà làm lỡ mất thời gian của chúng tôi, kết quả cuối cùng không chừng lại phải tốn thêm tiền, dù sao thì thời gian của tôi rất quý giá…”
Trường Kha cười nhạt: “Nếu tôi không bồi thường thì sao?”
Triệu Dật cầm điện thoại, thản nhiên nói: “Không phải vừa rồi anh hỏi tôi làm gì lại gọi điện thoại lâu như vậy sao? Tôi chỉ là muốn biết rốt cuộc anh có bao nhiêu bản lĩnh mà ở đây lên giọng bắt nạt anh em tôi, đe doạ anh em tôi. Thì ra gia sản cũng chỉ có năm mươi triệu mà thôi, vốn lưu động trong tài khoản ngân hàng không quá năm trăm nghìn, còn nợ ngân hàng một khoản vay hơn một triệu tệ. Quan hệ xã hội trâu bò nhất cũng chỉ là dựa hơi ông chú làm chủ nhiệm văn phòng hành chính… Tôi chỉ muốn hỏi anh, ai cho anh can đảm đến bắt nạt anh em của tôi vậy hả?”