Đây đúng là lúc nên mua xe thương vụ cho công ty!
Trước đây công ty chỉ làm đầu tư cổ phiếu, cũng không có tiếp tân hay kinh doanh gì. Thế nhưng bây giờ công ty bắt đầu liên quan đến nghiệp vụ tiếp khách cùng kinh doanh, cũng nên có vài chiếc xe thương vụ đàng hoàng. Nếu không thì khi khách đến, chẳng lẽ còn muốn đi thuê xe để tiếp đãi?
Lúc trước Đới Lương kinh tế khó khăn, với tư cách là tổng giám đốc thì hắn cũng chỉ lái một chiếc xe rất bình thường. Nếu như rơi vào mắt người khác, chẳng phải là có vẻ rất thua thiệt hay sao?
Lần này tạm thời lấy chiếc Porsche của mình để đón khách, chờ Bành Yến đi rồi sẽ lập tức đi mua xe!
Triệu Dật suy nghĩ một chút, lại gọi điện thoại cho Giang Dĩnh.
......
Giang Dĩnh đang ở trong phòng ngủ của mình, lúc này ở trước gương tập diễn xuất quả thật có chút khô khan.
Mấy ngày trước, Triệu Dật bỗng nhiên gửi cho cô một phần kịch bản, bảo cô xem qua một chút.
Triệu Dật cũng không giải thích kịch bản này là cái gì, Giang Dĩnh có chút buồn bực. Thế nhưng xuất phát từ trực giác của diễn viên, cô cảm thấy chỉ sợ là cơ hội của mình lại đến rồi!
Cô cẩn thận đọc xong kịch bản, lại kinh ngạc phát hiện tính cách của nữ chính Hạ Nguyệt và cô cực kỳ giống nhau.
Tính cách, tuổi tác, hình tượng vân vân… đều tương tự kinh người, tựa hồ nữ chính này chính là lấy cô làm nguyên mẫu để tạo hình ra.
Giang Dĩnh có chút kinh hãi.
Kịch bản này vừa nhìn là đã biết, tuyệt đối không phải là phim chỉ cần mấy triệu đầu tư nhỏ là làm được, như vậy... Nữ anh hùng này là?
Mình hay sao?
Giang Dĩnh không thể tin được.
Cô tự nhủ, có lẽ là Triệu Dật cảm thấy hình tượng này có chút giống mình, cho nên muốn mình đưa ra một ít ý kiến cá nhân.
Dù sao khoản đầu tư này cũng mấy triệu tệ, Triệu Dật là một sinh viên, hẳn là không có nhiều tiền như vậy. Hơn nữa, cho dù có tiền thì khẳng định cũng sẽ tìm diễn viên có kỹ năng diễn xuất tốt hơn đến diễn, phải vì lợi nhuận phòng vé mà bảo đảm không phải sao?
Nhưng cho dù trong lòng không thể tin được, Giang Dĩnh vẫn xem kịch bản này vô số lần, cân nhắc thế giới nội tâm của nữ chính, cân nhắc trạng thái của cô. Cách nói chuyện và làm việc nên dùng khẩu khí như thế nào vân vân…
Nhìn vào gương, cô luyện tập một lần nữa, rồi lại một lần nữa.
Cho dù mình không phải là nữ chính, vậy thì coi như mình tập luyện nâng cao kỹ năng diễn xuất!
Chỉ có nỗ lực, một ngày nào đó mình cũng sẽ trở thành nữ chính!
Lúc này điện thoại bỗng nhiên vang lên, Giang Dĩnh thu liễm biểu tình trên mặt, chạy về phòng ngủ. Cô cầm lấy điện thoại di động, vừa nhìn thì thấy là điện thoại của Triệu Dật, trong lòng nhất thời có chút vui vẻ.
"Ông chủ!”
Triệu Dật: "Tối nay có thời gian không? ”
Giang Dĩnh ánh mắt sáng lên đáp: "Ông chủ triệu hoán, bất cứ lúc nào cũng có thời gian nha.”
Triệu Dật cười nói: "Cô đây là mỗi giây mỗi phút đều chờ đợi hay sao? ”
Giang Dĩnh cười tủm tỉm trả lời: "Phải nha. ”
"Cô đã xem kịch bản chưa?"
Trái tim Giang Dĩnh đột nhiên căng thẳng, tâm tình lập tức khẩn trương lên, nhưng lời nói vẫn trấn định như trước: "Ừm, đã xem rất nhiều lần. ”
Triệu Dật khẽ ‘ừ’ một tiếng: "Vậy bây giờ cô đến đại học công thương, buổi tối tôi mời một người bạn từ nơi khác đến ăn lẩu, cô cũng đến ăn chung nha.”
“Được.”
Giang Dĩnh trước tiên đáp ứng, sau đó mới hỏi: "Là xã giao sao? Có cần uống rượu không?”
Triệu Dật cười nói: "Nghĩ cái gì đấy! Thật sự nếu cần mỹ nữ xã giao tôi cũng không tìm cô đâu. Đây là bàn chuyện chính sự, nhớ kỹ! Đến lúc đó cũng đừng quá giật mình, đừng có làm mất hết mặt mũi ông chủ của cô đó nha!"
Trong lòng Giang Dĩnh lúc này như có mười vạn câu hỏi vì sao, nhưng trong lời nói của Triệu Dật rõ ràng là không có ý tiết lộ thêm điều gì. Giang Dĩnh cũng chỉ có thể nhịn xuống không hỏi, trong lòng lại đoán Triệu Dật nói chuyện giật mình này là chuyện gì.
"Được, tôi lập tức tới đây."
Giang Dĩnh cúp máy, trong lòng lại đang nghĩ đến lời Triệu Dật nói, thật sự cần mỹ nữ xã giao tôi cũng không tìm cô, những lời này là có ý tứ gì đây.
Có nghĩa là tôi không đủ xinh đẹp hay sao?
Hay là hắn sẽ không để cho mình tham gia xã giao?
Câu trước làm cho người ta cảm thấy tức giận, câu sau lại làm cho lòng người ta ấm áp, nhưng rốt cuộc là cái nào thì mới đúng đây?
Giang Dĩnh lập tức bắt đầu chuẩn bị, nếu muốn gặp khách nhân. Bản thân dù thế nào cũng phải làm cho xinh đẹp, không thể khiến cho Triệu Dật mất mặt được nha.
Ngoài ra, hãy nhớ… đừng giật mình!
Khi Giang Dĩnh đến Đại học Công Thương Giang Châu thì đã là bốn giờ rưỡi chiều, cô theo hướng dẫn của Triệu Dật tìm đến sân bóng rổ. Sau đó tìm được Triệu Dật giống như là hạc đứng giữa bầy gà.
Cho dù là Triệu Dật mặc quần áo bóng rổ thì dáng người hắn thon dài, khí chất hơn người, vẫn là người hấp dẫn ánh mắt nhất. Hơn nữa, ở bên cạnh sân đấu còn có một số lớn cô gái, đang hô tên Triệu Dật, thỉnh thoảng, trong đám người vui vẻ cười vang.
Hắn quả thật rất nổi tiếng nha!
Quả nhiên là đẹp trai thì ở đâu cũng có thị trường nha.
Giang Dĩnh cũng không đi xuống sân bóng rổ, mà đi tới bậc thềm đá phía trên sân bóng rổ. Khi ánh mắt Triệu Dật đảo qua, Giang Dĩnh mỉm cười vẫy tay với Triệu Dật.
Triệu Dật cũng mỉ, cười vẫy tay đáp lại, tiếp đó cầm lên di động gọi một cú điện thoại. Sau đó hắn xoay người đi về phía bậc thang.
“Đi thôi! Khách cũng đã đến rồi.”
“Được.”
Giang Dĩnh đeo một cái túi nhỏ, ngoan ngoãn đuổi theo.
Bên cạnh sân bóng rổ, ánh mắt của đông đảo mọi người cũng nhìn theo Triệu Dật, họ cũng lập tức nhìn thấy Giang Dĩnh.
"A! Cô gái kia thật xinh đẹp!"
"Đó là bạn gái của Triệu Dật sao?"
"Chẳng lẽ là học sinh ở bên ngoại trường ư?"
Quách Đông Lai ôm bóng rổ, nghiêng người hỏi: "Lục Đào! Mỹ nữ kia là ai vậy? ”
Lục Đào cười nói: "Giang Dĩnh! Học viện điện ảnh Giang Đại..."
Lý Dương cũng tò mò hỏi: "Cô ấy cũng là của Triệu Dật sao? ”
Lục Đào cười ha ha: "Đừng hỏi, hỏi thì đáp án chính là bạn bè.”