“Ting, ting…”
Triệu Dật mỉm cười, hay tay buông xuống, tiếng piano bay bổng.
Thật quen thuộc!
Cả nhóm bọn họ chỉ nghe qua mấy nốt nhạc, lập tức phát hiện khúc nhạc này quen thuộc một cách khó hiểu.
Cao Văn bỗng nhiên nói nhỏ: “Canon! Là Canon!”
Những người khác cũng lập tức nhận ra.
“Đúng, đúng! Chính là bài nhạc trong phim “Cô nàng ngổ ngáo”...”
“Chính là nó!”
Đôi tay Triệu Dật uyển chuyển lướt trên phím đàn. Tiếng nhạc trong trẻo du dương, không có bất kỳ trúc trắc nào, giống như suối chảy êm ái.
Mặc dù mọi người đã quen với bài nhạc “Tình yêu hôn nhân” mà Triệu Dật diễn tấu lúc trước, nhưng hiện tại vẫn thấy có chút xa lạ.
Nhưng có ai mà chưa từng xem qua “Cô nàng ngổ ngáo”?
Nhất là các bạn trẻ, đối với khúc nhạc kia càng cảm thấy quen thuộc. Hơn nữa, thật sự bị tình cảm của hai người làm cho cảm động, cũng bị bài hát đó làm cho cảm động.
Chẳng lẽ Triệu Dật đang mượn bài hát này để thể hiện tình cảm với Liễu Vũ Phi sao?
Đôi mắt Liễu Vũ Phi rất sáng. Nhìn Triệu Dật thoải mái chơi đàn, trong mắt cô hiện lên niềm vui đặc biệt, cũng không giấu được vẻ ngưỡng mộ.
Bạn trai của mình thật là giỏi nha!
Ưa nhìn, có khí chất, biết kiếm tiền, học lực giỏi, còn biết chơi piano, đánh đàn rất hay nữa…
Ngô Lỵ và mấy cô gái kia đều đã hâm mộ đến bất lực.
Đây là bạn trai thần tiên gì thế này?
Chẳng trách Liễu Vũ Phi bao dung với Triệu Dật như thế. Một người bạn trai hoàn hảo như vậy, nếu đối xử với mình như thế thì chắc chắn bản thân cũng không suy nghĩ gì tới việc quản anh ấy rồi.
Triệu Dật vừa điêu luyện đánh đàn, vừa quay đầu nhìn về phía Liễu Vũ Phi cười, trong mắt đều là yêu thương và cưng chiều.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này thì vừa hâm mộ Liễu Vũ Phi, lại vừa kinh ngạc với tài năng của Triệu Dật.
Khả năng đánh đàn của Triệu Dật không phải là thêm một điểm mạnh nữa sao?
Nếu không, sao hắn có thể thoải mái tự nhiên như vậy? Đàn piano dường như trở thành một phần nối dài trên ngón tay hắn, không có chút trở ngại nào.
Rất nhanh, một khúc “Canon” đã trình diễn xong. Triệu Dật thu hai tay, mỉm cười đứng dậy đi đến bên cạnh Liễu Vũ Phi.
“Thích không?”
Liễu Vũ Phi ngạc nhiên nhìn Triệu Dật đáp: “Rất thích! Em rất thích khúc nhạc này, chỉ là không biết anh học đánh đàn piano từ khi nào? Sao cho tới bây giờ em cũng chưa từng nghe anh nói qua?”
Triệu Dật cười nói: “Anh còn rất nhiều thứ, nếu như cho em biết tất cả, chẳng phải sẽ không có gì bất ngờ sao? Phải giống như đào khoai lang, chậm rãi đào bới, sẽ có nhiều bất ngờ.”
Liễu Vũ Phi khẽ nói: “Thần thần bí bí!”
Triệu Dật vỗ tay một cái: “Được rồi! Quà cũng đã tặng xong. Mọi người chắc hẳn cũng rất đói bụng rồi, vậy thì thổi nến đi, sau đó ăn uống. Mở tiệc thôi nào!”
Ngay khi Triệu Dật và mọi người vây quanh ngọn nến hát chúc mừng sinh nhật, Liễu Vũ Phi cũng hoàn thành điều ước và thổi nến xong xuôi, một nhân viên nhanh chóng bước vào: “Triệu Dật là vị nào?”
Triệu Dật quay đầu, có chút khó hiểu: “Là tôi! Có chuyện gì sao?”
Nhân viên đưa một cái hôm gấp cho Triệu Dật: “Có vị khách kia nhờ tôi đưa cái hộp này cho anh…”
Triệu Dật hơi sững sờ, cầm lấy hộp gấm, ngạc nhiên hỏi: “Vị đó có nói tên họ là gì không?”
Nhân viên chỉ vào hộp gấm: “Người đó nói trong hộp có tấm thiệp, anh xem rồi sẽ hiểu.”
Triệu Dật mở hộp gấm ra, phía trên là một tấm thiệp tuyệt đẹp viết một hàng chữ.
“Em trai! Hôm nay là sinh nhật của em dâu. Đây là chút tấm lòng của tôi, Ngụy Xuyên cùng Lục Đào. Hy vọng em trai và em dâu mỗi ngày đều vui vẻ, hạnh phúc.”
“PS: Hôm nay các cậu tụ tập bạn bè, tôi và Ngụy Xuyên cũng không tới chung vui. Hy vọng em trai chơi vui vẻ… Tôn Lượng.”
Tôn Lượng?
Triệu Dật ngẩng đầu nhìn sang Lục Đào, Lục Đào chỉ cười không nói gì.
Triệu Dật lấy tấm thiệp ra, mở tấm vải nhung màu lam bên dưới, phát hiện bên trong là một chiếc vòng tay. Dịu dàng ấm áp, trong suốt và tinh khiết, trắng nõn hoàn mỹ như mỡ đông. Cho dù Triệu Dật không nghiên cứu nhiều về ngọc, nhưng cũng có thể nhận ra đây chính là một chiếc vòng tay bằng ngọc bích trắng.
Có lẽ giá của chiếc vòng tay này không thấp. Triệu Dật đoán giá cái vòng này cũng không dưới một triệu. Còn cụ thể là bao nhiêu thì không thể nào đoán được, giá cả của ngọc là một thứ gì đó không có tiêu chuẩn cố định.
Tôn Lượng đã ghi rõ là ba người cùng tặng quà, tất nhiên bọn họ cũng đã bàn bạc xong. Hắn nghĩ chắc hẳn là trước đó hắn giúp bọn họ kiếm tiền, bây giờ nhân cơ hội này bày tỏ lòng biết ơn.
Tôn Lượng cũng rất lão luyện. Hắn chỉ để cho nhân viên đưa hộp mà không nói rõ lý do vì sao. Rõ ràng là muốn Triệu Dật tự ý xử lý cái hộp, phải chăng là muốn Triệu Dật tặng quà trong hộp cho người sinh nhật hôm nay?
Lục Đào không nói gì, hẳn là cân nhắc đến Quách Đông Lai và Lý Dương bên cạnh. Dù sao hắn đã nói là không cần tặng quà. Nếu như bây giờ nói ra Lục Đào tặng, chẳng phải làm cho Quách Đông Lai và Lý Dương khó xử sao?
Triệu Dật cười cười, tiện tay nhét tấm thiệp vào túi. Sau đó lấy vòng tay ngọc trắng kia ra, cười nói: “Lúc trước anh đã nói với bạn cùng phòng hôm nay đừng ai tặng quà, thật không ngờ cuối cùng vẫn có người đi trước một bước…”