Đặng Lâm hơi ngạc nhiên, bỏ tiền túi sao?
Lúc trước Triệu Dật nói rằng đó là vốn riêng của bản thân, không có ý để người khác đầu tư vào. Nhưng sau khi nhận sự giúp đỡ của ông thì bỗng nhiên thay đổi ý định, cậu ta lại đồng ý để cho ông đầu tư một ít tiền?
Đặng Lâm lập tức hiểu rõ đạo lý ở trong việc này, Triệu Dật đang định cho ông kiếm một chút tiền lời.
Ít nhất thì Triệu Dật nghĩ là như vậy.
Trước đây, hắn không có ý định chấp nhận đầu tư của người khác, mặc dù lời nói uyển chuyển, nhưng sự tự tin trong lời nói đã chứng minh một điều là…
Rõ ràng trong việc kiếm tiền, bản thân có tiền để đầu tư, tại sao lại muốn đem tiền chia cho người khác làm gì?
Dù sao thì cũng là do ông chủ động nói sẽ hỗ trợ thu xếp lịch chiếu cho bộ phim kinh dị, còn hỗ trợ giúp đỡ để thông qua thẩm tra, tiếp đó sẽ liên hệ các rạp chiếu phim khác để sắp xếp lịch chiếu thuận lợi nhất. Hơn nữa còn nói sẽ cho Triệu Dật mượn tổ quay phim của mình hỗ trợ Triệu Dật làm phim mới, vì vậy Triệu Dật cảm thấy nợ mình ân tình sao? Hơn nữa có thể còn cân nhắc việc bộ phim mới sau này được công chiếu, vẫn còn cần Kim Hồng Ảnh hỗ trợ, cho nên lúc này mới nguyện ý nhường ra một chút cổ phần.
Cho dù như vậy, Triệu Dật còn cố ý thêm hai chữ.
Vốn riêng!
Ý chính là sử dụng tiền riêng của Đặng Lâm, chứ không phải tiền của công ty Kim Hồng Ảnh để đầu tư.
Nếu là tiền của công ty Kim Hồng Ảnh, đương nhiên Kim Hồng Ảnh sẽ có quyền can thiệp vào những việc liên quan, mọi chuyện có thể sẽ trở nên rắc rối. Còn nếu là tiền riêng thì rất đơn giản, chỉ cần viết một bản hợp đồng là xong. Nếu mối quan hệ thân thiết hơn thì hợp đồng cũng có thể không cần viết, chỉ cần nói một câu.
Đặng Lâm không hiểu Triệu Dật lấy tự tin ở đâu ra. Nhưng ông đã được chứng kiến kỹ năng thuần hóa động vật của Triệu Dật, còn biết được cách kiếm tiền thần kỳ trên thị trường chứng khoán. Hơn nữa, còn nhìn thấy hắn cho vợ một mình viên thuốc, sau đó vợ mình cũng đã thật sự mang thai. Vì vậy ông sẵn lòng tiếp tục tin tưởng Triệu Dật.
Triệu Dật vừa mới nói hắn cùng Tôn Lượng và những người khác kiếm tiền trên thị trường chứng khoán. Tôn Lượng và đám người đó biết cái gì là chứng khoán Mỹ? Rõ ràng là Triệu Dật đã chỉ dẫn cho họ, cũng không rõ là bọn họ kiếm được bao nhiêu, nhưng mà chắc chắn là con số cũng không nhỏ.
Trong đầu Đặng Lâm suy nghĩ, muốn biết rõ ràng tất cả mọi chuyện, ông quyết định chấp nhận lời đề nghị của Triệu Dật.
“Em trai, thế này là muốn dẫn theo ông anh này kiếm tiền sao?”
Triệu Dật cười nói: “Không biết có kiếm được hay không, nhưng chắc chắn sẽ không mất tiền. Nếu anh Đặng còn lo lắng, em sẽ cho anh xem kịch bản…”
Đặng Lâm rất thoải mái xua tay: “Không cần! Cậu em nói kịch bản này không tệ, vậy chắc chắn là rất tốt. Anh không cần xem kịch bản, ta chuyển cho chú em tiền cọ một chút tiền lời từ chú em là được.”
Triệu Dật cười nói: “Anh Đặng muốn đầu tư bao nhiêu?”
Đặng Lâm cười nói: “Đây rõ ràng là lấy tiền của chú em để chia cho anh, ông anh già này cũng không thể tham lam mà cọ nhiều như vậy được. Thế này đi, nếu như tổng đầu tư là một trăm triệu thì anh đầu tư mười triệu, nếu vượt quá một trăm triệu thì anh sẽ bù vào. Cứ tính là đầu tư 10% là được, cậu nghĩ sao?”
“Được!”
Cũng là một người hiểu chuyện!
Triệu Dật thuận miệng trả lời. Tỷ lệ mười phần trăm này thật sự rất tốt, sẽ không khiến người ta cảm thấy quá ít, mà cũng không khiến người ra nghĩ là tu hú chiếm tổ khách. Hơn nữa, nếu phim thật sự khởi chiếu, Đặng Lâm giúp hắn một tay tất nhiên xứng đáng với mười phần trăm lợi nhuận.
Phim của Triệu Dật chắc chắn sẽ hái ra tiền, đúng là giúp Đặng Lâm kiếm tiền. Tuy nhiên, rõ ràng Đặng Lâm sẽ không kiếm mười phần trăm tiền lời này một cách miễn phí. Ông ấy sẽ lợi dụng chuỗi rạp phim Kim Hồng Ảnh và những rạp chiếu phim của các đối tác của ông ấy để giúp quảng bá bộ phim. Vì vậy, cho dù nói là mình đưa ông ấy đi kiếm tiền, người ta cũng không kiếm tiền một cách miễn phí, thậm chí còn phải ra sức giúp đỡ một chút.
Đến cả kịch bản cũng không xem mà trực tiếp đầu tư mười phần trăm, rõ ràng là nể mặt hắn. Hay nói cách khác là đáp lại ân tình của hắn trước đây.
Nếu tiền này không sinh lời thì xem như tình nghĩa trước đây cũng giảm bớt. Còn nếu như kiếm được lời, đồng nghĩa với việc sự tin tưởng lẫn nhau sẽ được đền đáp, mối quan hệ ngày càng khăng khít.
Triệu Dật gửi cho Đặng Lâm một bản kịch bản: “Anh Đặng! Dù sao cũng rảnh rỗi, anh xem qua kịch bản một chút. Đã đầu tư mười triệu, anh cũng phải biết mình quay cái gì chứ.”
Đã xác nhận đầu tư, Triệu Dật cũng đã gửi kịch bản, Đặng Lâm cũng không từ chối mà thoải mái nói: “Được rồi! Anh xem một chút, cậu có thể có tự tin lớn như vậy chắc chắn kịch bản không tệ.”
Kịch bản chỉ có hơn ba mươi ngàn từ, cũng không xem là quá dài.
Lúc này Đặng Lâm xem kịch bản lập tức mê mẫn, hoàn toàn quên mất Triệu Dật ở bên cạnh.
Triệu Dật cũng không vội, chậm rãi uống trà, dùng điện thoại di động nhắn tin cho Liễu Vũ Phi về tiệc sinh nhật cuối tuần.
“Bốp!”
Đặng lâm vỗ tay lên đùi, vẻ mặt không giấu được hưng phấn: “Tuyệt! Pha lật mặt cuối cùng quá tuyệt! Kịch bản này quá lợi hại, chỉ cần quay thật tốt nhất định sẽ thành công!”
Triệu Dật cười nói: “Anh Đặng bây giờ đã yên tâm rồi chứ?”
Khuôn mặt Đặng Lâm đầy kinh ngạc: “Lâu rồi anh không thấy một kịch bản rõ ràng và hấp dẫn như vậy. Người viết kịch bản này là một cao thủ, cao thủ thực thụ. Đúng rồi, kịch bản này là tác phẩm của bậc thầy nào vậy? Hình như trước đây anh chưa thấy qua tác phẩm này…”
Bậc thầy?
Triệu Nghị nhếch miệng cười: “Là em viết.”
“Gì cơ? Cậu… cậu viết?”
Triệu Dật cười gật đầu.
Ánh mắt Đặng Lâm nhìn chằm chằm vào Triệu Dật, vẻ mặt sững sờ…