Lục Đào ngạc nhiên hỏi: "Cậu lái xe à?"
Triệu Dật cười nói: "Tôi không bao giờ lái xe sau khi uống rượu! Cô ấy lái xe. Khi đến nơi, cô ấy quay trở lại trường học, tôi thuê phòng khách sạn, ngày mai sẽ trở lại trường học.”
Nghe vậy, Tôn Lượng mới yên tâm. Họ lo rằng Triệu Dật mua xe mới lại vừa uống rượu xong, cho nên muốn tranh thủ đi dạo một vòng cho tỉnh rượu rồi đưa em gái về nhà.
Sau khi mọi người đảm bảo Triệu Dật an toàn đi ra ngoài cũng không giữ lại. Rượu mỗi ngày đều có thể uống được, bỏ lỡ cơ hội tán tỉnh con gái thì có khả năng sẽ bỏ lỡ thật sự.
"Được rồi, chúc cậu em mã đáo thành công!"
"Cảm ơn anh Dật đã đưa chúng tôi cùng bay!"
"Trên đường chú ý an toàn, khi về đến khách sạn nhắn vào nhóm nhé!"
Triệu Dật chào hỏi Tô Giai và những người khác một lần nữa. Sau đó hắn và Diệp Thiến rời khỏi phòng giải trí.
Hai người Triệu Dật đi xuống bãi đậu xe, Triệu Dật đưa chìa khóa xe cho Diệp Thiến.
"Đi cẩn thận! Thân thể hơn 50kg này của tôi đều giao cho cô đấy."
Trong mắt Diệp Thiến hiện lên sự vui vẻ tột độ. Gia đình cô mở một trường dạy lái xe, từ nhỏ cô ấy đã tiếp xúc với xe. Đối với xe cộ cô ấy đều có rất nhiều hứng thú, tất nhiên đối với loại xe thể thao có tính năng mạnh mẽ như thế này thì vô cùng yêu thích.
"Đừng lo lắng! Tuyệt đối an toàn!"
Diệp Thiến lái xe từ Hasa Palace ra, đi theo hướng dẫn vào đường cao tốc, tiếp đó thì tăng tốc trên đường thẳng, nghênh đón gió đêm.
Diệp Thiến lái xe rất vui vẻ nhưng Triệu Dật lại không vui vẻ như vậy. Đây là xe thể thao mui trần, vừa tăng tốc gió lập tức thổi ngược Triệu Dật về phía sau. Triệu Dật lúc trước cũng uống rất nhiều rượu. Ban đêm gió lạnh thổi một lúc lập tức có cảm giác chóng mặt buồn nôn.
"Từ từ! Chậm lại! Tôi cảm thấy muốn nôn rồi!"
Diệp Thiến vội vàng giảm tốc độ, quay đầu sang ngang hỏi: "Anh không sao chứ? Có muốn dừng lại nghỉ ngơi không?"
"Đừng lo! Tôi không sao, cô cứ chuyên tâm lái xe đi. Chạy chậm một chút là được."
Triệu Dật có cảm giác không nói nên lời. Chiếc xe thể thao mui trần này còn có nhược điểm lớn như vậy sao?
Chỉ có hai chỗ ngồi, không có hàng ghế sau. Nếu không thì vẫn có thể nằm xuống ghế sau...
Bốn mươi kilomet không tính là xa. Nửa đêm cũng không có xe, chẳng mấy chốc xe đã ra khỏi đường cao tốc, lái vào quận Bạch Bối.
Diệp Thiến thấy Triệu Dật có biểu hiện không ổn nên lại giảm tốc độ, từ từ lướt trên đường.
Nhưng không ngờ vừa đi được một đoạn thì đã thấy có cảnh sát chặn ở phía trước để kiểm tra tình trạng say rượu lái xe. Khi nhìn thấy một chiếc xe thể thao tốt như vậy nhưng lại chạy với tốc độ chậm như thế, tầm mắt của họ cũng lập tức quét qua đây.
"Dừng lại ở bên lề!"
Sắc mặt của Diệp Thiến thay đổi, cô thấp giọng nói với vẻ sợ hãi với Triệu Dật: "Có cảnh sát kiểm tra nồng độ cồn!”
Triệu Dật trợn tròn mắt rồi lấy tay che miệng, có chút khó khăn nói: "Cô không uống thì sợ cái gì chứ?"
Diệp Thiếu Dương sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Ừ! Ha ha, tôi không uống rượu mà nhỉ!"
Triệu Dật không nói nên lời, dựa vào chỗ ngồi không muốn để ý tới cô.
Người cảnh sát bước tới, lấy máy thử nồng độ cồn ra nói: "Nào! Thổi đi."
Diệp Thiến kiểm tra xong, không thấy nồng độ cồn.
Người cảnh sát nhìn máy kiểm tra: "Không uống rượu lái xe! Vì sao cô lại chạy chậm như vậy?”
Diệp Thiến kinh ngạc nói: "Đây không phải là cao tốc, đâu có quy định là không thể đi chậm một chút đâu. Anh ấy uống rượu bị gió thổi mạnh nên buồn nôn, cho nên tôi phải đi chậm thôi...”
Người cảnh sát bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Xe thể thao, phụ nữ xinh đẹp. Còn có một vị con nhà giàu đang say xỉn bên cạnh...
Trong tích tắc, trong não của người cảnh sát lập tức nhảy ra vô số bộ phim truyền hình cẩu huyết.
...
Chiếc xe từ từ chạy vào khuôn viên trường đại học Tất Nam. Sau đó đậu ở bãi đỗ xe lộ thiên, tiếp đó thì đóng lại mái che để tránh mưa vào ban đêm.
Diệp Thiến đi chậm một đoạn. Triệu Dật thấy gần như ổn thỏa bèn nói cô ấy dừng lại, tiếp đó xuống xe nhận lại chìa khóa xe.
"Ký túc xá của cô ở đâu?"
Diệp Thiến chỉ vào một tòa nhà không xa phía trước: "Chính là tòa nhà kia! Chỉ cách 100-200 mét thôi.”
Triệu Dật gật đầu: "Đi thôi! Tôi tiễn cô đến dưới tầng."
Lúc này đã là hơn 11:00 đêm, khắp nơi không một bóng người. Hai người đi trên con đường trong trường học, đèn đường kéo chiếc bóng của hai người thật dài.
Hai người đều không nói chuyện, cứ như vậy lẳng lặng đi đến dưới tầng chỗ căn phòng của Diệp Thiến. Triệu Dật dừng bước nói: “Được rồi! Cô vào đi.”
Diệp Thiến lo lắng nhìn Triệu Dật: "Còn anh?"
Triệu Dật cười nói: "Tôi là đàn ông có gì mà sợ. Chẳng lẽ còn có người muốn đánh cướp tôi. Như vậy thì hắn ta thật là có mắt như mù.”
Diệp Thiến bĩu môi: "Đối diện cổng trường có mấy khách sạn, cũng có nhà nghỉ. Nhưng hoàn cảnh không tốt lắm. Nếu anh muốn một nơi có hoàn cảnh tốt hơn thì cần phải gọi taxi...”
Triệu Dật xua tay: "Tôi cũng không đến mức sao sang như cô tưởng đâu, ở ngay đối diện là được rồi. Được rồi, tôi đã biết! Cô mau vào đi, sáng mai tôi phải ngủ nước một chút, giữa trưa cùng nhau đi ăn cơm nhé. Ăn xong cơm trưa tôi sẽ trở về.”
“Được!"
Diệp Thiến đồng ý, khẽ mở miệng nói: "Hôm nay cảm ơn anh đã mời tôi đi ăn ngon! Cũng cảm ơn anh đã đưa tôi trở về!”
Triệu Dật mỉm cười và vẫy tay với Diệp Thiến một lần nữa, ra hiệu cho cô ấy đi vào tòa nhà.
Lúc này Diệp Thiến mới lộc cộc chạy về phía cửa, rất nhanh đã biến mất ở cửa tòa nhà.
Triệu Dật xoay người, đút hai tay vào túi hơi nhún vai.
Đêm tháng mười này có chút se lạnh.
Triệu Dật co rụt cổ lại. Sau đó đi theo đường cũ trở lại. Cũng không chú ý đến ở sau cửa kính ở hành lang tầng hai, Diệp Thiến đang nhìn chằm chằm hắn. Nhìn đến khi hắn biến mất hẳn trong tầm mắt...