Uống rượu, ca hát.
Dù sao thì các tiết mục của tăng hai cũng thường là như vậy.
Diệp Thiến không uống rượu nhưng mấy cô gái của ba người kia đều là cao thủ. Không chỉ là cao thủ về trò chơi mà cũng là cao thủ uống rượu.
Triệu Dật chiến đấu một mình nhưng không yếu thế một chút nào.
Diệp Thiến không uống rượu, vì vậy cô trở thành người ca hát chủ lực. Nhưng mà cô cũng không hát từ đầu đến cuối. Hát một hai bài xong thì ngồi bên cạnh Triệu Dật, hỗ trợ Triệu Dật chơi trò chơi. Dù sao thua thì Triệu Dật uống, cũng coi như là có tham dự vào trong đó, ngược lại không tính là quá nhàm chán.
Khả năng ca hát của Diệp Thiến không tệ, nhưng chỉ có thể coi là tốt, so với giọng hát trong trẻo của Phùng Tiếu Tiếu thì quả thực không cùng đẳng cấp, nhưng để ca trong KTV thì cũng là rất tốt.
Khi Diệp Thiến đứng lên một lần nữa và hát bài "The One Who Loves Me and the One I Love" Nguỵ Xuyên và những người khác ngay lập tức la ó sau khi bài hát kết thúc.
"Anh Dật, anh cũng hát một bài đi!"
"Một bài song ca thì sao? Thần thoại nha? Hay một ca khúc trữ tình?"
Triệu Dật đứng lên, nhận lấy micro từ cô gái bên cạnh cười nói: "Mọi người chỉ là muốn nhìn thấy tôi bẽ mặt đúng không? Tôi sẽ không cho mấy người cơ hội này. Anh đây sẽ bộc lộ tài năng cho các người xem!"
Diệp Thiến nhìn Triệu Dật, trên mặt toàn là ý cười.
Suốt một đêm, Triệu Dật thật sự không hề thuyết phục cô uống rượu chút nào, nhưng hắn cũng không bỏ bê cô một chút nào. Còn cùng cô chơi trò chơi với mọi người, điều này khiến cô cảm thấy con người của Triệu Dật rất tốt.
Ngay khi Diệp Thiến nghĩ rằng Triệu Dật sẽ hát song ca với cô, trong lòng cô còn đang suy nghĩ về bài hát mà cô nên hát. Lúc này cô thấy Triệu Dật đã đi thẳng đến cây đàn dương cầm Steinway bên cạnh, sau đó ngông nghênh ngồi xuống.
Lục Đào trợn to mắt nói: "Ôi trời! Chẳng lẽ bây giờ cậu lại muốn nói với tôi rằng, thật ra cậu còn biết chơi cả dương cầm sao?”
Nguỵ Xuyên cũng kinh ngạc hỏi: "Anh Dật là thật hay giả vậy?"
Triệu Dật mỉm cười, mở nắp đàn Dương cầm, đặt micro ở bên cạnh, hai tay đặt lên đàn, nhẹ nhàng thở chậm. Bình ổn một chút cảm xúc rồi thả ngón tay trên phím đàn
Giai điệu thanh lịch và quen thuộc vang lên ngay lập tức. Cả căn phòng bỗng tràn ngập tiếng Dương cầm.
Mọi người đều giật mình.
Giai điệu này rất quen thuộc, mọi người đều rất quen thuộc, không biết đã nghe biết bao nhiêu lần rồi. Nhưng Ngụy Xuyên và những người khác đều bối rối không biết Triệu Dật đang chơi bản Dương cầm gì.
Mọi người đều đứng hình “CMN! Thật êm tai!”
"Ôi trời ơi! Anh Dật thực sự biết chơi Dương cầm, còn chơi tốt đến vậy!"
Giọng của Ngụy Xuyên trầm xuống một cách vô thức, vì sợ làm ảnh hưởng đến buổi biểu diễn của Triệu Dật và phá hỏng giai điệu đẹp đẽ này.
Tôn Lượng và Lục Đào nhìn nhau, cả hai đều thấy sự kinh ngạc trong mắt nhau.
Triệu Dật quá mạnh!
Tuy rằng bọn họ chỉ là người ngoài nghề nhưng họ cũng biết rằng, mười ngón tay linh hoạt như bay múa kia của Triệu Dật và bản nhạc mạch lạc như nước chảy mây trôi kia, chắc chắn không phải là người mới bắt đầu học chơi Dương cầm có thể làm được!
Chơi mà không cần nhạc phổ!
Chỉ có cao thủ!
Diệp Thiến nhìn Triệu Dật, hai mắt lập tức sáng lên.
Ngồi trước cây đàn Dương cầm, ngón tay thon dài bay múa cùng ánh mắt tập trung. Trên người Triệu Dật tản ra một loại khí chất quý tộc, điều này khiến cho ánh mắt của mọi người trong vô thức không muốn rời khỏi.
Không chỉ có Diệp Thiến, mà cả ba cô gái còn lại cũng nhìn chăm chú vào Triệu Dật. Đôi mắt sáng lên như thể vừa phát hiện ra một bảo vật quý hiếm.
Tô Giai thì thào nói: "Đó là bản Tình Yêu Hôn Nhân." (Mariage d'amour)
Tình Yêu Hôn Nhân?
Nguỵ Xuyên và những người khác đều sững sờ.
Quen thì quen nhưng không thể nói tên, chỉ biết rằng đó là một bản nhạc rất kinh điển...
Nó có thể khiến những người không hiểu nhạc Dương cầm như chúng ta nghe thấy quen thuộc, vậy mà còn không kinh điển sao?
Lục Đào thấp giọng hỏi: "Tôi nhớ hình như cậu cũng học đàn?"
Tô Giai khẽ ừ một tiếng nhưng cũng không có quay đầu lại, ánh mắt tiếp tục nhìn chằm chằm Triệu Dật rồi nói: “Có tập một thời gian, trình độ của Triệu Dật rất là cao, anh ấy đúng là rất giỏi!”
Rất giỏi sao?
Tôn Lượng cùng Nguỵ Xuyên hai mắt nhìn nhau, Nguỵ Xuyên cười khổ nói: "Đột nhiên cảm thấy minh fthật vô dụng. Vốn dĩ tôi còn cảm thấy rằng mình cũng rất ưu tú…”
Trong đáy mắt của Tôn Lượng cũng không che giấu được thở dài: "Triệu Dật đúng là một thiên tài!"
Thiên tài?
Nguỵ Xuyên và Lục Đào nhìn nhau, sau đó không chút do dự gật đầu, đồng thanh nói: "Tuyệt đối là thiên tài!"
Hắn mới 18 tuổi vậy mà đã có thể trở thành triệu phú bằng chính năng lực của mình. Hơn nữa nhìn qua còn thấy rất dễ dàng, vậy còn không phải là thiên tài thì là gì?
Am hiểu tiếng Anh, am hiểu Kinh tế, am hiểu Dương cầm...
Thật xin lỗi, sự hiểu biết này không phải là một người bình thường có thể làm được. Đây là tương đương với sự thông thạo!
Bản nhạc ‘Tình yêu hôn nhân’ cũng không dài. Không mất bao lâu Triệu Dật đã đàn xong. Hắn rút tay về, ưu nhã đứng lên, một tay đặt ở trên lưng, một tay ở trước bụng, thực hiện một cái cuối chào của quý ông....
Mọi người đều vỗ tay nhiệt liệt.
Lục Đào hét lên: "Anh Dật rốt cuộc anh còn biết những gì nữa. Anh mau nói toàn bộ đi, để chúng em sau này còn chuẩn bị tâm lý!”
Nguỵ Xuyên cũng đồn tình nói: "Tôi vô cùng tán thành! Để sau này chúng tôi còn biết mà tránh đi những lĩnh vực mà anh chiếm ưu thế. Nếu không mấy cô gái chúng tôi mang theo đều bị anh làm cho thất hồn lạc phách, cứ một chốc anh lại tung chiêu ra thì chúng tôi không có cách nào để trở tay kịp!