Triệu Dật đáp lời, trái lại không ngoài dự liệu của mọi người.
Đối với một thổ hào tiện tay mua đồng hồ Patek Philippe, thuộc serieal Tung hoành bốn biển mà nói. Một căn nhà đối với hắn quả thật không phải là vấn đề lớn.
Lục Đào thuận miệng cười nói: "Điều này cũng đúng, dù sao cũng phải có nhà riêng, cậu chuẩn bị mua một căn có diện tích bao nhiêu? ”
Triệu Dật nhìn Tôn Lượng cười nói: "Tôi tranh thủ cùng anh Lượng mua một căn gần nhau lầu trên lầu dưới thì cũng tính là hàng xóm, cũng không biết có mua được hay không, có lẽ loại nhà có diện tích lớn như vậy cũng được mọi người ưa chuộng.”
Lục Đào lập tức mở to mắt: "Cậu cũng chuẩn bị mua loại có diện tích lớn nhất kia sao?”
Triệu Dật gật đầu: "Đúng vậy! Như vậy sau này có thể hẹn anh Lượng cùng nhau uống rượu.”
Ngụy Xuyên và Tôn Lượng liếc nhau, cả hai đều nhìn thấy vẻ khiếp sợ trong mắt đối phương.
Bọn họ hiểu rõ, trong nhà Triệu Dật quả thật có một công ty, quy mô công ty này cũng không tính là lớn, có lẽ tài sản cũng chỉ xấp xỉ 10 triệu. Thế nhưng Triệu Dật lại đi xe hơn 3 triệu, đeo đồng hồ 2 triệu, còn mua ngựa 5 triệu tệ. Hiện tại còn chuẩn bị mua nhà hơn 10 triệu tệ?
Tiền của Triệu Dật hiển nhiên không phải do người nhà của hắn. Theo lời hắn nói, đều là công ty của hắn kiếm được, công ty này của hắn rốt cuộc là làm cái gì?
Chẳng lẽ mở máy in để in tiền sao?
Hoặc là trả trước tiền cọc rồi sau đó đi vay?
Lục Đào và Triệu Dật quan hệ quen thuộc nhất, hắn cũng nghĩ đến điểm này, tự nhiên hỏi không có chút cố kỵ: "Cậu chuẩn bị trả tiền cọc xong rồi vay sao? Hay là thanh toán toàn bộ tiền?”
Triệu Dật cười nói: "Đương nhiên là toàn bộ thanh toán! Tôi còn là sinh viên, nếu thật sự là đi vay thì không phải phiền toái chết ư. Hơn nữa, tôi căn bản cũng không cần vay. ”
Thật sự là không cần!
Ba người Tôn Lượng đều bị một câu nói đơn giản nhẹ nhàng này của Triệu Dật làm ngây người. Điều này cũng thật sự quá khoa trương.
Lục Đào cười khổ nói: "Tôi biết cậu là một thổ hào, nhưng cậu cũng quá hào phóng rồi. Nếu trong nhà có mỏ tôi cũng không nói, nhưng đây đều là tiền tự mình mở công ty kiếm được, công ty của cậu là nơi in tiền sao? ”
Triệu Dật ha hả cười nói: "Nếu tôi in tiền, tôi sẽ mua toàn bộ tòa nhà! ” . truyện tiên hiệp hay
Tôn Lượng nhớ tới cuộc điện thoại lúc trước Đặng Lâm gọi tới, có thể khiến Đặng Lâm đặc biệt gọi điện cảm ơn thế này. Triệu Dật đối với Đặng Lâm trợ giúp tuyệt đối không phải là một chút chuyện nhỏ, như những gì mà Triệu Dật hời hợt nói.
Triệu Dật này là một người có năng lực thật sự!
Tôn Lượng cười nói: "Chú em! Cậu nghiêm túc thật sao? Nếu là như vậy thì để tôi trước tiên nói với bọn họ, để cho họ lưu lại thêm một căn. ”
Triệu Dật nghiêng mặt nhìn Tôn Lượng, nói: "Anh Lượng có kênh riêng sao? ”
Lục Đào cười nói: "Anh Lượng là người có năng lực, chỉ là một căn nhà mà thôi thì có là gì.”
Lời này của Lục Đào đương nhiên là khẳng định năng lực của Tôn Lượng, Triệu Dật cười nói: "Được rồi! Nếu anh lượng đã nhất định muốn mua, chắc hẳn căn nhà kia đã nắm chắc trong tay. Nếu như anh Lượng có kênh riêng vậy thì quá tốt rồi. Ngày mai em cùng anh Lượng cùng nhau qua đó, em định chọn căn có diện tích lớn nhất 340 mét vuông, trực tiếp thanh toán một lần.”
Tôn Lượng cười nói: "Được! Tôi lập tức liên lạc giúp cậu. ”
Tôn Lượng cầm lấy điện thoại di động, cũng không gọi điện thoại mà trực tiếp gửi mấy tin nhắn. Sau đó tiếp tục nói chuyện phiếm với mọi người, ước chừng ba phút sau thì Tôn Lượng nhìn thoáng qua điện thoại di động, ngẩng đầu cười nói: "Được! Phòng bên kia đã giữ xong, ngày mai chúng ta trực tiếp đi qua đó ký hợp đồng là được. Đây đều là tầng tốt, có độ cao và tầm nhìn đẹp, hơn nữa còn nhận được ưu đãi giảm giá tốt nhất.” ”
Mất có 3 phút!
Triệu Dật có chút kinh ngạc trước tốc độ này của Tôn Lượng. Dù sao thì hiện tại đã là giờ tan tầm, có thể trực tiếp nhanh chóng trả lời như vậy, hiển nhiên người hắn tìm trong tay có quyền quyết định.
Tuy rằng lại nói lưu lại một căn nhà, việc này thoạt nhìn tựa hồ không lớn. Thế nhưng đây chính là địa danh kiến trúc, không biết bao nhiêu người muốn tranh nhau để mua, cũng không phải có tiền nói mua là có thể mua được.
Triệu Dật mặt ngoài làm vẻ không có chuyện gì, giơ ly rượu lên nói: "Cám ơn anh Lượng đã hỗ trợ, tôi kính anh một ly. ”
Tôn Lượng cười cười: "Chỉ là tiện tay mà thôi, chú không cần khách khí như vậy.”
Triệu Dật uống một ly, đem việc này để ở trong lòng. Hắn ở chỗ này thời gian còn rất dài, có rất nhiều cơ hội để trả nợ nhân tình.
Ngụy Xuyên cười nói: "Lần này xem như tốt rồi, sau này hai người sẽ làm hàng xóm của nhau, hâm mộ chết tôi rồi. ”
Lục Đào trêu ghẹo nói: "Tôi là một tên quỷ nghèo thì thôi đi, nhưng sao anh Xuyên không mua một căn? ”
Ngụy Xuyên rất thản nhiên trả lời: "Tôi cũng không có sản nghiệp nào to như hai vị đại ca này, nhà có ở là được rồi. Tôi cũng chỉ có một cái thân thể này, mua nhiều hơn cũng không tốt. Nhưng tôi lại thích mua một chiếc xe tốt hơn, đáng tiếc là trong túi không đủ…”
Lục Đào thuận miệng hỏi: "Anh muốn đổi cái gì? ”
Ngụy Xuyên cười hắc hắc nói: "Ferrari F8! Đủ phong cách chứ! ”
Lục Đào bình luận: "Anh chính là một người thích tốc độ, phối với chiếc xe này đúng là hợp lý!”
Ngụy Xuyên làm ra gương mặt khóc lóc nói: "F8 muốn mua thì ít nhất phải hơn 3 triệu. Trong đầu dám nghĩ nhưng túi tiền thì không dám nghĩ.”
Tôn Lượng cười nói: "Ngân sách không đủ sao? ”
Ngụy Xuyên gật đầu: "Đúng vậy! Hơn 3 triệu đúng là có thể lấy ra, nhưng mà mua xe thì không thể không giữ lại tiền, em cũng không dám tham ô công khoản đâu.”