Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 162: Gặp được anh, tôi cảm thấy rất vui vẻ   



“Đang ở trên dòng sông thời gian, tôi gặp được anh.”

“Không sớm một bước gặp nhau, không trễ một bước lạc mất.”

“Không sớm không muộn, vừa vặn lại tốt.”

“Tôi rất vui.”

“Đây là một cái đồng hồ tôi rất thích, hy vọng anh cũng ưa thích nó.”

“Hy vọng lúc gặp lại, có thể thấy nó ở trên tay anh.”

Một tấm thiệp nhỏ vuông vắn đặt ở trên bên trong có hàng chữ viết tay rất đẹp.

Triệu Dật đặt tấm thiệp nhỏ xuống, mở hộp quà tặng ra xem. Vẻ mặt hắn lộ ra một nụ cười khổ.

Bên trong hộp là một cái đồng hồ, mặt đồng hồ màu đen. Là một kiểu dáng thông thường của các đồng hồ trên thị trường, khiến cho người khác ta cảm thấy không cần để ý đến tên của nó.

Patek Philippe.

Cái đồng hồ này Triệu Dật dã từng thấy qua, bởi vì đây là dòng đồng mới ra vào tháng 4 của Patek Philippe thuộc dòng đồng hồ có cấu tạo máy bên trong rất phức tạp. Chiếc đồng hồ này có tên là Patek Philippe Grand Complications 5370P-001, giá bán 1 triệu 850 ngàn tệ.

Lúc trước Triệu Dật còn đắn đo suy nghĩ, không biết trong cái túi xách này chứa cái gì. Thế nhưng hắn lại không thể đoán được, bên trong lại là một cái đồng hồ. Hơn nữa còn là loại đồng hồ đắt đỏ như vậy!

Chiếc đồng hồ này giá cả cũng đã xấp xỉ bằng với một chiếc McLaren hoặc Aston Martin.

Quà tặng này có chú quá quý.

Triệu Dật cầm lên chiếc đồng hồ, dây đồng hồ bằng cao su màu đen khiến cho người ta có cảm giác năng động, hơn nữa còn rất đơn giản.



Bản thân Triệu Dật cũng thích nhãn hiệu Patek Philippe, lúc trước nếu như ở Giang Châu có cửa hàng Patek Philippe. Hắn chắc chắn cũng sẽ mua một cái Patek Philippe, thế nhưng ở đó không có. Cho nên hắn đành phải mua Vacheron Constantin

chính mình cũng là ưa thích Patek Philippe, phía trước nếu như Giang Châu có Patek Philippe cửa hàng, hắn chắc chắn cũng sẽ mua Patek Philippe, nhưng mà không có, cho nên hắn đành mua một cái đồng hồ thương hiệu Vacheron Constantin.

Lúc trước đến Thượng Hải, Triệu Dật cũng từng do dự có nên hay không mua một chiếc đồng hồ Patek Philippe. Cuối cùng chưa kịp thực hiện thì không nghĩ đến nó lại biến thành một món quà tặng, kết quả là xuất hiện trước mặt mình.

Triệu Dật giơ cổ tay lên, nhìn một chút chiếc đồng hồ trên cổ tay. Trên mặt nở nụ cười khổ, mới đeo cái đồng hồ này không tới hai tháng vậy mà sắp phải gỡ xuống rồi sao?

Ngồi ở bên cạnh Triệu Dật, Đặng Lâm khẽ liếc mắt nhìn, ánh mắt thoáng có chút kinh ngạc.

“Đây không phải là cái đồng hồ năm nay mới ra sao, cũng xấp xỉ 2 triệu. Tiểu Tần đúng là rất hào phóng nha, hắc hắc hắc…”

Triệu Dật đành câm nín, ông nói hào phóng thì cứ nói hào phóng, mắc mớ gì lại kéo dài cái giọng cười âm hiểm như vậy, có ý gì đây?

Cũng còn tốt, ông không thấy được mấy chữ trên tấm thiệp kia, chỉ sợ sau khi ông thấy lập tức còn bát quái hơn nữa.

“Đúng vậy! Đồng hồ này rất đắt, món quà này quá lớn.”

Đặng Lâm cười nói: “Cái này thì có là gì! Hai người cũng không phải là chưa quen biết, con bé không phải là hai tháng nữa sẽ đến Giang Châu sao, đến lúc đó chú em sẽ có rất nhiều cơ hội để hoàn trả. Huống chi con bé tặng cho chú em cái đồng hồ này cũng không phải là vì nhân tình gì, hắc hắc hắc…”

Có thể nói chuyện một cách đàng hoàng được hay không? . ngôn tình hay

Tại sao mỗi câu đằng sau đề phải thêm một cái nụ cười ẩn ý ‘Hắc Hắc’ như vậy?

Triệu Dật đóng lại hộp quà: “Cũng đúng! Hiện tại muốn mua một món quà tặng đưa cho cô ấy cũng không quá thích hợp, đợi cô ấy đến Giang Châu sẽ có rất nhiều cơ hội.”

Đặng Lâm tiến đến gần một chút, nói: “Lão đệ! Trong lòng chú có chút ý nghĩ gì không?”

Triệu Dật còn chưa trả lời, Đặng Lâm đã tiếp tục nói: “Chúng ta là người một nhà, chú em không cần phải nói mấy lời khách sáo để lừa dối qua ải nha.”

Triệu Dật bất đắc dĩ hồi đáp: “Em chỉ mới 18 tuổi, có phải như vậy cũng là quá vội vàng sao. Đúng là hoàng đế không vội thái giám đã hối rồi.”



Đặng Lâm cười nói: “Chú em nơi nào như mười tám tuổi, chỉ riêng cái phong cách xử sự của chú, nói chú là hai mươi tám tuổi cũng không quá. Lúc anh đây mười tám tuổi, nếu có cô gái nào xinh đẹp như vậy thích anh. Anh đây sẽ hùng hục lao vào ấy chứ?”

Triệu Dật giống như cười mà không phải cười nhìn Đặng Lâm, tiếp đó hất cầm về phía sau lưng Đặng Lâm, trên mặt còn lộ ra nụ cười ẩn ý.

Đặng lâm nhất thời quay đầu lại, lập tức thấy Phương Nguyệt đang cười mà không phải cười nhìn mình, ngay lập tức chột dạ mà giải thích, nói: “Anh chỉ là đang nói chuyện lúc mình mười tám tuổi, lúc đó là một người nghèo làm gì có cô gái nào để ý đến anh. Vợ anh chính là người có mắt như ngọc, ở trong biển người mênh mông phát hiện ra anh là một món đồ trân quý…”

“Ha ha…”

Triệu Dật nhịn không được mà bật cười, lời nói này bên trong tràn ngập ý cầu sinh nha.

Đặng Lâm nháy mắt ra hiệu với Triệu Dật, chợt nói: “Chú em! Chú về nhà trước an ổn hai ngày, sau đó lại tới nhà anh ăn cơm nha.”

Triệu Dật mỉm cười gật đầu: “Được.”

Một đường vô sự bình an, máy bay đáp xuống sân bay Giang Châu.

Từ chối ý tốt của Đặng Lâm sắp xếp tài xế đưa mình về trường, Triệu Dật không nhanh không chậm gọi xe trực tiếp đưa hắn trở về trường học.

Đúng vào giờ cơm tối, Triệu Dật gõ cửa phòng ngủ ‘phan phanh phanh’.

“Kiểm tra phòng đây!”

Cửa phòng ngủ lập tức mở ra, Quách Đông Lai sắc mặt vui mừng, nói: “Ồ! Lãng tử của chúng ta cuối cùng cũng đã trở về nhà rồi!”

Triệu Dật mở cửa ra, cười ha ha nói: “Các anh em, tôi đã trở về!”

Lục Đào đang ở trong game chiến đấu anh dũng cũng quay đầu lại liếc mắt nhìn, thuận miệng còn lầm bầm nói: “Ngoại trừ cái túi du lịch, cái gì cũng không có hết vậy. Lúc đi thế nào trở về cũng như thế đó, chắc chắn không mang theo quà tặng, quá tệ!”

Triệu Dật cười nói: “Nhìn thái độ này của cậu, tôi mang cho mọi người đồ ăn cũng không cho cậu ăn…”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv