Bên trên màn hình lớn, khi hai người Triệu Dật lao đi trên đoạn đường thẳng. Tất cả mọi người đều mở to hai mắt và nín thở, tựa hồ lo lắng việc hô hấp mạnh có thể sẽ ảnh hưởng đến hai người đang đua xe.
Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đều cho là Triệu Dật sẽ xong đời.
Khoảng cách gần vách núi như vậy, tốc độ lại cao như thế. Làm sao có thể tránh được chứ?
Thế nhưng, Triệu Dật lại tránh qua được!
Nguy hiểm cận kề, sai một ly đi một dặm!
Toàn bộ mọi người trên bãi đất trống, hơn mấy trăm người đều sắp nghẹn lại. Từng ánh mắt mở to nhìn trên màn hình, trong lòng đồng thời chỉ còn lại mấy chữ.
CMN!
Một giây sau, tất cả mọi người đều lập tức bùng nổ.
“Trời ơi! Cái tên này điên rồi sao? Hắn thật sự không sợ đụng vào vách núi sao? Chỉ còn một chút xíu nữa là…”
“Đúng vậy! Tôi mồ hôi lạnh đều đã tuôn ra, nếu mà thật sự đụng vào chẳng phải là xe hỏng người mất sao?”
“Quá trâu! Quan Trạch rõ ràng tại thời khắc sống còn đã sợ. Nên đã nhường lại vị trí, để cho Triệu Dật có không gian biểu diễn.”
“Quan Trạch làm sao mà không sợ! Hắn rõ ràng không làm được thao tác giống như Triệu Dật.”
“Hôm nay thật sự đến đây đúng là may mắn, hai trận tranh tài này đúng là quá đặc sắc!”
“Tên này đúng là ‘Quá Giang Long’ quá mạnh mẽ. Mặc dù mới khúc cua đầu tiên, thế nhưng đã rõ ràng nhìn ra chênh lệch. E rằng Quan Trạch sẽ thua, chỉ có điều là sau khi Quan Trạch thua, xe vương Hướng Hoa sẽ ra tay hay không?”
Ánh mắt của mọi người đều không ý thức, liếc về người đang khoanh tay nhìn trên màn hình, Hướng Hoa. Thế nhưng lại phát hiện Hướng Hoa cũng giống như bọn họ, ánh mắt đầy vẻ chấn kinh.
Thấy được cảnh này, tất cả mọi người trong lòng lập tức có cùng suy nghĩ.
Trông xe vương có vẻ mặt như vậy, tựa hồ cũng bị kỹ thuật lái xe của Triệu Dật làm cho kinh ngạc!
Chẳng lẽ…
Chẳng lẽ xe vương Hướng Hoa cũng không thể nào làm được hành động giống như Triệu Dật?
Chẳng lẽ Triệu Dật so với xe vương Hướng Hoa còn mạnh hơn?
Gã đàn ông mặt sẹo Nhậm Phi Long hưng phấn giơ cao nắm đấm, hắn bước nhanh đến trước mặt bọn người Tần Băng Lạc, vẻ mặt vui vẻ nói: “Thật lợi hại! Triệu Dật là bạn của các người sao?”
“Tần Băng Lạc cảm giác lòng bàn tay mình mồ hôi đều đã ướt đẫm, cô lấy lại tinh thần mỉm cười trả lời: “Đúng vậy!”
Chu Văn Tĩnh vẻ mặt vô cùng hưng phấn nói: “Hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp anh Dật, anh ấy đúng là lợi hại. Thật không biết hắn làm sao luyện được kỹ thuật lái xe lợi hạ như vậy!”
Chu Văn Tĩnh đang theo dõi Triệu Dật trên màn hình, theo bản năng cũng đổi giọng gọi anh Dật.
Trương Tử Sơn ánh mắt đều tập trung trên màn hình, hai chiếc xe vẫn đang lao đi vun vút, hắn cười nói: “Anh Dật quá trâu, nếu mà anh ấy thắng trận này, tôi lập tức thắng được 3 triệu. Như vậy thì có thể đổi xe rồi, tôi muốn mua chiếc xe tôi hằng ao ước, Porsche 911!”
Nhậm Phi Long nhìn thấy vẻ hưng phấn của Trương Tử Sơn, hắn cười nói: “Mấy người cũng quá can đảm đấy. Hôm nay vừa quen biết, cũng chưa từng thấy kỹ thuật lái xe của hắn, vậy mà dám đặt cược!”
Trương Tử Sơn lập tức hỏi ngược lại: “Anh Phi Long, không phải anh cũng chỉ mới gặp hắn hay sao, anh thậm chí còn chưa nói chuyện với hắn một câu. Hắn lập tức đã hỏi mượn anh chiếc xe hơn 2 triệu, không phải anh cũng đồng ý cho hắn mượn sao?”
Nhậm Phi Long thẳng thắn trả lời: “Kỳ thực lúc đầu tôi cũng muốn cự tuyệt, dù sao thì xe và vợ không thể cho mượn được. Thế nhưng hắn nói hắn có thể thắng, dù sao tôi vẫn có lòng tin.”
Mộc Dao chen vào nói: “Trên người hắn có một loại phong độ của con nhà tướng, chính là cái loại ngày thường không hề lộ ra bất cứ điều gì. Thế nhưng một khi đã đứng ra, coi như trời có sập xuống cũng không có gì lo lắng. Hơn nữa người khác sẽ không tự chủ mà tin tưởng vào hắn!”
Nhậm Phi Long cười nói: “Đúng! Tôi cũng có cảm giác như vậy, người anh em này lai lịch thế nào?”
Bọn người Trương Tử Sơn tất cả đều ngơ ngác, ánh mắt nhìn về Tần Băng Lạc. Dù sao ở đây chỉ có Tần Băng Lạc quen thuộc Triệu Dật hơn hết
Ánh mắt Tần Băng Lạc vẫn chăm chú nhìn trên màn hình, cô trả lời: “Sinh viên đại học công thương Giang Châu.”
Nhậm Phi Long hai mắt trợn to, lộ ra vẻ kinh ngạc. Hiện tại sinh viên đều nghịch thiên như vậy sao?
Trên màn hình, khoảng cách của hai chiếc xe không ngừng kéo giãn. Mỗi khi đến khúc cua, khoảng cách này lại một lần nữa kéo dài thêm một chút.
Tục ngữ có câu người so với người phải chết, hàng so hàng phải ném. (ý nghĩa: con người không nên so sánh lẫn nhau, mỗi người đều có ưu điểm riêng, phải học cách tự hài lòng.)
Lúc trước Quan Trạch so tài với Nhậm Phi Long oai phong lẫm liệt, tất cả mọi người đều cảm thấy hắn thật là lợi hại. Thế nhưng bây giờ đổi một đối thủ khác, xe vẫn là hai chiếc xe kia, đám người chợt có một loại cảm giác kỳ lạ.
Kỹ thuật lái xe của Quan Trạch làm sao lại yếu như vậy?
Sao lại bị người ta bỏ xa như vậy?
Anh không phải là đệ tử của xe vương sao? Có phải hay không đây?
Khoảng cách càng ngày càng bị kéo xa, nhiều người nhìn thấy góc bên dưới bên phải màn hình có đồng hồ bấm giờ đang chạy. Tiếp đó không hẹn mà cùng nhau quay đầu nhìn về xe vương Thượng Hải Hướng Hoa đang ở đằng xa, ánh mắt cảm thấy có chút vi diệu.
Với cái tốc độ này, chỉ sợ kỷ lục được ghi chép của xe vương cũng sẽ bị phá mất!
Xe vương Hướng Hoa có đứng ra, bảo vệ danh tiếng của mình hay không?
Không có bất kỳ cái gì ngoài ý muốn xuất hiện, cũng không có bất kỳ sự hồi hộp kịch tính gì. Khi xe Triệu Dật một mình một ngựa xông qua vạch đích trên đỉnh núi, xe của Quan Trạch thậm chí ngay cả khúc cua cuối cùng cũng còn chưa đến.
Đến khi Quan Trạch vượt qua khúc cua cuối cùng, phía trước đã không còn bóng dáng McLaren của Triệu Dật.
Triệu Dật đã sớm vượt qua vạch đích hoàn tất cuộc so tài, đem hắn quăng lại ở đằng sau.
Quan Trạch trong đầu lập tức cảm thấy choáng váng, máu nóng chớp mắt xông thẳng lên não khiến hắn giật cả mình.
Thua!
Mình vậy mà thua!
Ngay cả đèn ở đuôi xe ngươi ta cũng không thấy…