“Được!”
Trong lúc mọi người đang chăm chú kinh ngạc, Triệu Dật sảng khoái đáp ứng yêu cầu, gọn gàng dứt khoát, không có một câu nói nhảm.
Triệu Dật đáp lời, lập tức giống như một viên sỏi làm dấy lên ngàn cơn sóng.
“Người này đúng là quá can đảm, thật không sợ thua hay sao?”
“Cùng cao thủ ứng chiến, sau này cũng có vốn liếng để khoác lác! Tôi cùng Billgate từng sao tiền tài, tôi thua…”
“Ha ha ha! Cậu muốn chọc cười chết tôi hay sao, có lẽ trước đó người này không biết thực lực của Quan Trạch cho nên mới ước định so tài. Hiện tại trước mặt bao nhiêu người thế này nên không thể đổi ý, đành nhắm mắt tiếp nhận! Trái lại cũng chỉ là thua một trận, cũng không có gì để nói. Nếu như hắn bị dọa sợ đến nối không dám tiếp nhận, thì đó mới thật sự là mất mặt!”
“Người này đúng là rất đẹp trai nha! Cũng rất có khí chất!”
“Trước mặt người đẹp làm sao có thể yếu thế được, cho dù có thua cũng không tính là cái gì!”
Bên cạnh Triệu Dật, Chu Văn Tĩnh cùng Trương Tử Sơn theo bản năng một lần nữa lại liếc mắt nhìn nhau.
Hắn lại đoán đúng!
Lúc trước Triệu Dật từng nói Quan Trạch sẽ không bỏ qua chuyện này, nhất định sẽ nhắc đến chuyện trước đây từng ước định. Bước kế tiếp chỉ sợ sẽ dùng ngôn ngữ để kích động Triệu Dật đặt cược thật lớn.
Trên đài, Quan Trạch lập tức hướng về phía Triệu Dật dựng thẳng ngón cái: “Tốt! Thực sự mà nói, lúc trước tôi che giấu thực lực. Vốn là nghĩ sau khi anh xem tôi và Phi Long tranh tài, có thể nhìn ra thực lực mà cự tuyệt trận so tài này.”
Quan Trạch cũng không tiếp tục ở lại trên đài để lên mặt, hắn nhảy xuống đài rồi đưa microphone cho tiểu đệ, sau đó tiến tới trước mặt Triệu Dật.
“Tôi tin tưởng Triệu Dật là một vị cao thủ có thực lực, vừa rồi tôi cùng Phi Long tranh tài. Hắn đã đặt cược 1,2 triệu cho việc tôi giành chiến thắng, đối với thực lực của tôi hắn vô cùng tin tưởng…”
Quan Trạch nhanh chóng đổi đề tài, hắn nói: “Triệu Dật! Trận so tài này anh có muốn cùng với tôi tăng thêm chút đánh cược hay không? Tất nhiên, nếu anh cảm thấy không thắng được, vậy thì thôi?
Đến, đến rồi!
Mấy người Mộc Dao vẻ mặt đều có mấy phần quái dị.
Quan Trạch, vì sao anh lại nghe lời như vậy?
Anh có biết là mỗi lời nói và hành động của anh đều bị Triệu Dật dự tính hết rồi không, giống như anh chính là hình nộm của hắn. Hắn muốn anh làm thế nào, thì anh làm ngay như vậy… . Truyện Võng Du
“Được! Tăng thêm thế nào?”
Triệu Dật vẫn như cũ không có một lời nói nhảm, hắn mỉm cười và bình tĩnh đáp lời.
Vẻ mặt Quan Trạch có chút kinh ngạc, vậy mà…
Hắn lại đáp ứng!
Tên này điên rồi sao, chẳng lẽ hắn cho rằng kỹ thuật lái xe của hắn có thể thắng được mình?
Lớn lối như thế sao?
Không chỉ có Quan Trạch kinh ngạc, những người xung quanh cũng toàn bộ kinh ngạc.
“U là trời! Tên này là đầu sắt hay sao?”
“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đúng là trâu bò!”
“Hắn đúng sói điên! Đã như vậy còn không chịu thua, chẳng lẽ hắn là một tên con nhà giàu ở Thiên Phủ sao? là loại người không thiếu tiền?”
“Đây không phải là đem tiền biếu cho Quan Trạch à?”
“Ha ha, đây là do Quan Trạch thấy hắn kiếm lời từ tiền thắng cược. Nếu như không phải mấy người bọn họ thắng cược 3 triệu tệ, có lẽ Quan Trạch đã kiếm lời được mấy triệu. Hiện tại, miếng bánh to đều bị đám người bọn họ cướp được, trong lòng hắn sảng khoái mới là lạ. Hắn là muốn lấy lại tổn thất cùng trúc giận đây mà!”
“Đúng vậy! Nếu như hôm nay Quan Trạch là người bày trận, vậy cái tên Triệu Dật này chính là người phá trận. Hắn giống như một cây kim cắm vào trong lòng Quan Trạch, vì thế Quan Trạch khẳng định muốn tìm biện pháp lấy lại danh dự!”
Dù sao người ngu thật sự cũng không nhiều, đa số mọi người ở đây đều nhanh chóng nhìn ra được mục đích của Quan Trạch. Thế nhưng việc này, cũng không ai cầm thương ra ép Triệu Dật ra chịu trận, chính là tự hắn muốn chống lại, thua cũng đừng trách!
Quan Trạch lấy lại tinh thần, cười nói: “Được lắm! Muốn đặt thêm bao nhiêu?”
Triệu Dật cười nói: “Anh cứ cho số, tôi đều có thể theo.”
Quan Trạch cười nói: “Cũng là bạn bè với nhau, chúng ta cũng đừng chơi quá lớn… 2 triệu có được không?”
Triệu Dật ra vẻ sao cũng được, tùy ý phất tay nói: “Tôi không có ý kiến, trận này anh vẫn nhận đặt cược chứ?”
Quan Trạch hơi kinh ngạc, trận này còn muốn đặt cược sao?
Quan Trạch chỉ về mọi người xung quanh, vẻ mặt có chút kiêu ngạo nói: “Tôi mở đặt cược, ngược lại không thành vấn đề. Thế nhưng vừa rồi tôi đã thắng một ván, đoán chừng sẽ không có ai mua cược cho cậu. Như thế thì nhà cái cũng không làm cách nào để ra kèo được!”
Trương Tử Sơn lúc này bỗng nhiên nhảy ra, lên mặt nói: “Ai nói không có người đặt cược cho anh ấy, chúng tôi sẽ đặt!”
Chu Văn Tĩnh cũng lập tức đứng ra nói: “Đúng! Chúng tôi đều mua hắn thắng!”
Quan Trạch lập tức kinh ngạc.
Các người bị lời ngon tiếng ngọt của hắn dụ dỗ thế nào, lại đi đặt cược cho Triệu Dật thắng?
Tôi chính là để tử của xe vương, thực lực đã chạm đến xe vương. Mấy người đều không coi ra gì sao? Được lắm! Nếu các người đã muốn chết như vậy, thì ta lập tức thành toàn cho mấy người, tiễn các người cùng hắn đi một đoạn đường!
Quan Trạch ra vẻ không để ý, phất tay nói: “Được! Tôi cùng Triệu Dật đánh cược 2 triệu, nếu các người muốn đặt cược cho Triệu Dật, vậy tôi cũng tiếp nhận. Cũng không cần ghi phiếu gì cả, tôi cùng mấy người trực tiếp đánh cược. Các người đặt bao nhiêu tôi tiếp bấy nhiêu, kiểu nào cũng được!”
Mộc Dao chỉ sợ thiên hạ không loạn, cô nói: “Được được được! Tìm người trung gian, gửi tiền cho hắn đi. Lỡ như anh thua quỵt nợ thì phải làm sao đây?”
Quan Trạch thiếu chút nữa muốn nổ tung
Tôi thua?
Tôi sẽ quỵt nợ?