“Đúng vậy! Anh ấy cũng đi qua New Zealand mua ngựa, cũng là bạn của chú Đặng. Bọn họ cùng nhau từ Giang Châu đi qua, chúng tôi đi cùng nhau nên mới quen biết.”
Mộc Dao cùng Tần Băng Lạc là bạn bè thân thiết, đối với người quen của Tần gia cũng có chút quen thuộc, cho nên cô lập tức nói: “Giang Châu! Chú Đặng không phải là chủ tịch của Kim Hồng Ảnh sao?”
Tần Băng Lạc gật đầu trả lời: “Đúng vậy.”
Mộc Dao khẽ nhìn về phía Triệu Dật, trong lòng thoáng có chút kinh ngạc. Tuổi còn trẻ, còn là sinh viên thế mà đã cùng chú Đặng Lâm quen biết, hơn nữa còn lấy tư cách bạn bè xưng hô sao?
Một sinh viên bình thường làm sao có thể làm được như vậy chứ.
Ở bên cạnh, Chu Văn Tĩnh cùng Trương Tử Sơn liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt cũng tự nhiên tăng thêm vài phần kinh ngạc.
Bọn hắn không biết Đặng Lâm, thế nhưng Kim Hồng Ảnh được xem là một trong những công ty điện ảnh nổi tiếng trong giới. Bọn hắn đương nhiên là có nghe qua, chủ tịch Kim Hồng Ảnh dĩ nhiên là một người lớn tuổi.
Người thanh niên trước mặt này đúng là không đơn giản!
Trên người mặc trang phục của một nhãn hiệu không nổi tiếng ở trong nước, trên cổ tay thì mang một chiếc đồng hồ hiệu Vacheron Constantin loại đắt tiền, đây là một tên con nhà giàu nha!
Triệu Dật nhìn thấy Mộc Dao có chút nghi hoặc, lập tước mỉm cười giải thích một câu: “Tôi cùng với anh Đặng ở câu lạc bộ cưỡi ngựa quen biết, là bạn bè chơi ngựa.”
Mộc Dao bỗng nhiên bừng tỉnh, cô hỏi: “Vậy sao? Thế thì kỹ thuật cưỡi ngựa của anh nhất định rất lợi hại nha.”
Triệu Dật cười nói: “Cũng tạm được.”
Mộc Dao khẽ nghiêng đầu nói: “Lạc Lạc, lần này cậu có mua được ngựa không?”
Tần Băng Lạc nở nụ cười, nói tới ngựa cô lập tức cảm thấy vui vẻ: "Mua được, còn là con ngựa tốt nhất."
Mộc Dao lại quay sang hỏi Triệu Dật: "Còn anh, có mua được con ngựa nào vừa ý không?"
Triệu Dật mỉm cười, chỉ về phía Tần Băng Lạc nói: "Đã mua! Cô ấy mua được con ngựa được đánh giá tổng quan là tốt nhất, con ngựa tôi mua là anh em với nó, là con ngựa cực kỳ có cá tính."
Triệu Dật nói xong, lập tức khiến Mộc Đào có chút thắc mắc: "Cực kỳ có cá tính, là như thế nào?"
Tần Băng Lạc khẽ mỉm cười, giải thích một phen: "Vốn dĩ con ngựa của mình có thể sẽ trở thành quán quân của lần đấu giá này, thế nhưng kết quả là con ngựa kia được anh ấy mạnh mẽ cướp đoạt giá cả. Đương nhiên trở thành quán quân của lần đấu giá này."
Năm triệu cho một con ngựa hai tuổi, kiêu ngạo khó thuần!
Ba người nhóm Mộc Dao đều cảm thấy kinh ngạc, Chủ Văn Tĩnh cùng Trương Tử Sơn trong mắt đều có vẻ kinh sợ.
Ba người bọn họ gia cảnh tất nhiên không kém, thế nhưng muốn lấy ra 5 triệu chỉ để mua một con ngựa chơi đùa. Bọn hắn đương nhiên không có cái năng lực này!
Trương Tử Sơn cười nói: “Cưỡi ngựa đúng là môn thể thao quý tộc rất thích hợp rèn luyện vận động, thế nhưng cá nhân tôi thì lại thích chơi xe hơn. Cảm giác tốc độ cao chính là vô cùng phấn khích, tôi nghĩ cưỡi ngựa sẽ không trải nghiệm được cảm giác này. Đương nhiên, đây là hai loại sở thích khác nhau, mỗi người đều có sở thích riêng.”
Mộc Dao cũng tán đồng nói: “Đúng! Tôi cũng yêu thích lái xe tốc độ, cái cảm giác xe chạy tốc độ cao cực kỳ phấn khích. Cưỡi ngựa không chạy nhanh được như vậy, vẫn là đua xe hấp dẫn hơn!”
Tần Băng Lạc cười nói: “Đua xe quá nguy hiểm, vẫn là cưỡi ngựa an toàn hơn một chút.”
Mộc Dao mỉm cười phản bác: “Trên thế giới nào có chuyện gì an toàn tuyệt đối cơ chứ, năm ngoái không phải có hai nữ kỵ sư bị té mất mạng sao? Cũng không phải vì trong lòng sợ hãi, mà chuyện mình thích cũng không dám làm?”
Hơi ngưng lại, Mộc Dao mỉm cười nhìn Triệu Dật: “Triệu Dật! Anh đối với đua xe có cái nhìn thế nào?”
Triệu Dật cười nói: “Đua xe đúng là cực kỳ hấp dẫn, thế nhưng cũng rất nguy hiểm. Tốt nhất là ở trong hoàn cảnh và điều kiện tương đối an toàn chơi.”
Mộc Dao lắc đầu nói: “Nào có nhiều hoàn cảnh an toàn để chơi chứ, hơn nữa loại tranh tài như vậy cũng kém đi mấy phần kích thích, như vậy chẳng khác gì trói tay trói chân đi tranh tài… Đúng rồi! Tối nay chúng ta đi Tây Sơn chơi đi, Triệu Dật đi chung nhé?”
Triệu Dật còn chưa lên tiếng, Tần Băng Lạc đã nghiêm mặt nói: “Dao Dao, cậu lại lén đi đua xe à!”
Mộc Dao có chút ngượng ngùng cười nói: “Ai da! Lạc Lạc, cậu cũng biết mình không giống cậu yêu thích cưỡi ngựa. Mình chỉ thích chơi xe, cậu yên tâm mình chỉ là đi xem bọn họ đua xe mà thôi…”
Tần Băng Lạc đối với Mộc Dao cũng là nói chứ không thể làm gì được: “Cậu đó nha! Không thể thích một cái gì đó an toàn hơn sao?”
Mộc Dao nhún vai cười nói: “Chẳng lẽ cậu muốn mình như mấy cô bạn học kia, cả ngày đều vào thư viện hoặc đi khu vui chơi. Cậu cũng biết, mình học tập không có thiên phú, chỉ ưa thích đua xe…”
Nói đến đua xe, hai mắt Mộc Dao lập tức sáng lấp lánh: “Cậu thích cưỡi ngựa, ước mơ trở thành đệ nhất kỵ sư. Mình thì thích đua xe, ước mơ của mình chính là có một ngày có thể ở trong trường đua F1 trở thành tay đua, hơn nữa muốn cướp được giải quán quân!”
Trong khoảnh khắc này, trong mắt Mộc Dao tràn đầy sự nghiêm túc cùng ước mơ của mình. Cho dù đây là lần thứ nhất gặp mặt Triệu Dật, cô cũng cho biết lời thật lòng và ước mơ của bản thân.
Tần Băng Lạc không còn gì để nói.
Cô biết ước mơ của cô bạn thân của mình, hơn nữa còn biết cô ấy còn rất cố gắng. Mặc dù không biết tương lai của cô bạn sẽ đi tới chỗ nào, thế nhưng ít nhất cô ấy cũng đã cố gắng, chỉ là sự cố gắng này chưa hẳn đã được người trong nhà của cô tán thành.
Triệu Dật cười hỏi: “Cô muốn làm tay đua chuyên nghiệp sao? Thế bây giờ cô đã có giấy phép lái xe chưa?”