Thương Phi bị Triệu Dật bóp cổ, chỉ trong một giây ngắn ngủi đó gã thật sự cho rằng mình sẽ chết ở chỗ này.
Nam sinh trước mắt cùng với ánh mắt lạnh lùng kia, làm cho gã có một loại cảm giác như rơi xuống hầm băng.
Đây tuyệt đối không phải là phong cách cùng ánh mắt của một tên sinh viên có được.
Triệu Dật tiện tay ném Thương Phi ra bên ngoài như rác rưởi.
“Cút! Ra ngoài nhớ xin lỗi Sở Lê Lê!”
Thương Phi như được đại xá, hắn sờ sờ cổ mình rồi lập tức xoay người đứng lên. Sắc mặt hắn trắng bệch cùng với sự kinh hoàng chưa trấn định lại, hắn nhìn thoáng qua Triệu Dật rồi nhanh chóng chạy về phía cửa ra vào.
Sáu tên thanh niên mà gã mang đến cũng bịt mũi hoặc ôm bụng của mình, có tên thì ôm cánh tay bị trật khớp, vẻ mặt đầy hoảng sợ chạy theo Thương Phi.
Thương Phi mở cửa ra, lập tức nhìn thấy Sở Lê Lê đang đứng trước cửa.
Thương Phi khẽ cắn răng, cúi chào: “Xin lỗi!”
Xin lỗi xong rồi, Thương Phi giống như xấu hổ mà chạy trối chết.
Toàn bộ sinh viên lớp 2 ngành quản trị kinh doanh mặc dù là đứng ở bên ngoài lớp học, thế nhưng bọn họ nhìn qua cửa sổ thấy được toàn bộ quá trình. Nhìn thấy Triệu Dật đang đứng trong lớp học, từng người đều có ánh mắt phức tạp.
Sùng bái, ngưỡng mộ, còn xen lẫn một tia kính sợ và xa lạ...
Từ trước đến giờ, Triệu Dật đều thể hiện trước mặt bạn học là một người có phong thái nhẹ nhàng vui tính. Thế nhưng, hôm nay hắn lại bọc lộ ra vẻ hung hăng, khiến mọi người có một loại cảm giác xa lạ, giống như là một người vừa quen biết.
Cái tên Thương Phi kiêu ngạo làm càn như vậy, thế mà bị Triệu Dật lạnh nhạt ngược đãi. Cứ như vậy mà bị ăn liên tiếp mấy cái tát khiến hắn phải cầu xin Triệu Dật tha thứ. Cuối cùng Triệu Dật còn dùng một tay giơ Thương Phi lên, điều này thật sự quá chấn động lòng người
Triệu Dật quay đầu lại nhìn các bạn học đứng kẹt ở cửa phòng học, khí thế hung hăng cùng sự lạnh lùng trên người trong nháy mắt biến mất, một lần nữa khôi phục thành dáng vẻ bình tĩnh quen thuộc.
“Chặn ở cửa làm gì! Không muốn vào học nữa à, chuyện này tôi cũng không gánh được đâu nha.”
Vốn dĩ bầu không khí còn có chút căng thẳng, thế nhưng vì những lời này của Triệu Dật mà bỗng nhiên trở nên thoải mái hơn. Trong lòng các sinh viên đều tự nhiên buông lỏng, trên mặt đều hiện lên nét cười.
“Triệu Dật! Cậu thật lợi hại!”
“Cậu đã học qua Tán Thủ rồi sao?”
“Một đánh sáu luôn, quá trâu rồi!”
“Anh Dật! Anh chính là thần tượng của tôi!”
Đối mặt với đám người tò mò, Triệu Dật khoát tay cười nói: “Đúng là đã luyện qua! Chỉ là để rèn luyện sức khoẻ mà thôi. Được rồi! Chuyện đã qua, mọi người chuẩn bị vào học đi.”
Sở Lê Lê bước tới trước mặt Triệu Dật, ánh mắt không chút che dấu nhìn về phía Triệu Dật tràn ngập sự cảm kích.
“Cảm ơn cậu!”
Ánh mắt của Triệu Dật rơi trên mặt Sở Lê Lê: “Đau không?”
Sở Lê Lê gật đầu, ngay sau đó lại lắc đầu, ánh mắt vô cùng phức tạp và khó hiểu. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. 1000 Năm Tương Phùng
2. Ở Trọ Cùng Nhà
3. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
4. Trong Ánh Chiều Tà
=====================================
Triệu Dật cũng không nói nhảm: “Ừm! Nếu lần sau còn có chuyện như vậy, cứ gọi điện thoại cho tôi. Tuy nhiên, tôi đoán có lẽ gã cũng không dám làm gì cậu nữa đâu.”
Sở Lê Lê do dự một chút, nhắc nhở: “Nhà của gã rất có tiền, tôi chỉ sợ gã sẽ không từ bỏ ý đồ...”
Triệu Dật cười cười: “Được rồi!”
Triệu Dật tìm một chỗ ngồi xuống, Dương Đông Lai và Lý Dương cũng đi theo ngồi bên cạnh.
“Triệu Dật! Cậu thật sự đã luyện qua Tán Thủ sao, cái này cũng quá trâu nha. Một đánh sáu, cứ giống như trong phim ấy!”
Triệu Dật cười cười: “Đương nhiên là tôi có nắm chắc mới để cho các cậu đi ra ngoài, chẳng lẽ tôi bảo các cậu đi ra ngoài nằm sấp trên cửa sổ xem tôi bị đánh sao?”
Quách Đông Lai và Lý Dương đều bị lời nói của Triệu Dật chọc cười.
Lục Đào ôm sách đi vào lớp học, ngồi xuống bên cạnh: “Cười cái gì vậy?”
Quách Đông Lai đem chuyện vừa rồi kể lại một lần, Lục Đào mở to hai mắt: “Mẹ nó! Chuyện đặc sắc như vậy mà tôi lại bỏ lỡ, sớm biết tôi đã không chơi trận game cuối để cùng mọi người đi chung rồi…”
Lý Dương thoáng có chút lo lắng nói: “Triệu Dật đánh bọn họ thảm như vậy, liệu có thể xảy ra chuyện gì hay không?”
Triệu Dật lắc đầu nói: “Bọn họ là thanh niên bên ngoài trường, cũng không phải là sinh viên. Bọn họ vào trường học đánh người vốn đã không đúng. Hơn nữa, bọn họ còn có nhiều người như vậy, mà lại ra tay trước nữa. Tôi chỉ có một mình, đây xem như phòng vệ chính đáng, cho dù có tìm cảnh sát đến cũng không sao. Nếu thật sự muốn làm to chuyện, cũng chỉ là mấy cái bạt tai không tính là chuyện gì...”
“Có cái rắm!”
Lục Đào không thèm để ý nói: “Có thể kiêu căng đi vào trường đánh người, chắc chắn là một tên con nhà giàu có chút tiền trong nhà. Chính là cái đám não úng nước, đánh thì đánh sợ gì. Đừng nói tát vài cái, cho dù có đánh gãy tay gãy chân. Chỉ cần không đánh chết cho dù là tàn phế đều chẳng có việc gì. Anh Dật, cứ yên tâm! Nếu gã dám dùng một chút việc nhỏ này mà báo cảnh sát, tôi sẽ giải quyết hắn, để cho gã có hối hận cũng không kịp!”
Triệu Dật liếc Lục Đào một cái, cười nói: “Được rồi! Anh Đào nhớ bao che cho tôi nha!”
Lục Đào cười hắc hắc, vẻ mặt sùng bái nói: “Đừng đừng đừng, cậu là anh của tôi! Một người đánh sáu cái, quá trâu rồi! Mẹ nó, bỏ lỡ cảnh này, quả thực quá đáng tiếc. Tôi ngược lại kỳ vọng tên khốn kia lại tới một lần nữa, để cho tôi nhìn thấy tư thế oai hùng của anh Dật…”