Lái xe nhìn chằm chằm vào bản đồ hướng dẫn, nói: "Xem hướng dẫn thì nơi xảy ra sự cố ở ngay phía trước cách đây không tới một cây số."
Chủ nhiệm Vu lập tức gọi điện thoại cho trung tâm cấp cứu trong viện.
"Đoạn đường Đông Hoà trên đường cao tốc Tây Thành xảy ra tai nạn xe cộ liên hoàn đặc biệt lớn, có nhận được báo nguy không?"
"Đã điều xe qua đó, nhưng cửa cao tốc bị kẹt cứng, xe không vào được."
Cứu người, hay là không cứu?
Đáp án không thể nghi ngờ.
Chủ nhiệm Vu mở loa ngoài, vừa cúp điện thoại thì Phong Tĩnh đã kéo cửa xe ra theo bản năng.
"Viện trưởng Lưu, chủ nhiệm Vu, tôi đi qua hỗ trợ." Cô xách hộp cấp cứu dự phòng trên xe lên, không chút do dự quay người xuống xe."
"Tôi cũng đi."
"Tôi cũng đi!"
Toàn bộ bác sĩ trên xe xuống xe hết, cùng nhau chạy đến nơi xảy ra tai nạn xe cộ.
Tình huống tắc nghẽn trên đoạn đường này rất nghiêm trọng, dòng xe cộ đình trệ không tiến lên nổi, tiếng kèn vang không dứt bên tai.
Dọc theo quỹ đạo dòng xe đến nơi xảy ra sự cố, hiện trường đã bị phong toả.
Cảnh sát giao thông trên cao tốc kéo đường cảnh giới ở xung quanh, lâm thời thực hiện quản chế giao thông. Cảnh sát giao thông đang chỉ huy những chiếc xe còn chưa qua vạch quay đầu rời khỏi con đường.
Xe cứu thương còn chưa tới.
Trong đường cảnh giới đậu một lượng xe cảnh sát không nhỏ, mấy cảnh sát mặc đồ phòng hộ đang đứng tại chỗ đợi lệnh, bên trong còn có vài loại thiết bị không biết tên.
Phong Tĩnh nhận ra điều khác thường.
Cảnh sát giao thông đang duy trì trật tự, ngăn cản những chủ xe muốn xuống xe vây xem: "Đều quay về xe đi, đừng tới gần bên này!... Này, mấy người làm gì đấy?"
Phong Tĩnh đi lên trước: "Chào đồng chí, chúng tôi là bác sĩ bệnh viện Nhân Dân thành phố Dương Giang."
Cô đưa thẻ công tác qua: "Đây là giấy chứng nhận của chúng tôi."
Cảnh sát giao thông kiểm tra giấy chứng nhận xong, nâng đường cảnh giới lên cho họ đi vào.
Phong Tĩnh và đồng nghiệp cùng nhau bước vào khu vực trung tâm, lập tức triển khai công tác cứu viện.
Hiện trường bề bộn khắp nơi, đầu một chiếc xe vận tải lớn quay về phía tây, nửa đầu xe tổn hại nghiêm trọng, gần như muốn bay vọt ra khỏi phần lan can bị đâm hỏng.
Nhiều xe ô tô con bị đâm đến xiêu vẹo, ngổn ngang lộn xộn rơi rớt trên đường cái, mảnh kính vỡ tán loạn trên mặt đất.
Có người bị thương bị văng ra ngoài xe, có nguời thì bị kẹt trong xe, có nguời hai mắt mờ mịt ngồi dưới đất.
Trong một chiếc xe con bị biến dạng nghiêm trọng, lái xe bị nhốt trong buồng lái, trên mặt có một mảng máu bầm to, chân của anh ta bị kẹt bên trong không rút ra được.
"Mau mở cửa xe cứu người!" Chủ nhiệm Vu chạy tới, lập tức phát huy tác dụng chỉ huy: "Mấy cậu con trai đến hỗ trợ! Bác sĩ Phong, cô đi xem tình trạng của mấy người bị thương khác."
Phong Tĩnh gật đầu chạy về phía một bên khác, đi kiểm tra tình trạng của người bị thương gần nhất.
Là một bé trai tầm bảy tám tuổi.
Cô kiểm tra con ngươi của đối phương, phản xạ với ánh sáng không nhạy, khoé miệng chảy máu, nhưng còn phản ứng.
Phong Tĩnh ấn huyệt vị cầm máu cho bé, hỏi thăm: "Cháu có chỗ nào cảm thấy không thoải không?"
Tinh thần của cậu bé không tỉnh táo lắm: "Cháu khát quá, muốn uống nước..."
Đây là triệu chứng ban đầu của sốc do mất máu.
Phong Tĩnh vội vàng lấy băng vải từ trong hộp y tế ra, băng bó cầm máu cho cậu bé, lại nói với người nhà bên cạnh: "Chờ xe cứu thương tới thì mau chóng đưa đến bệnh viện."
Đang nói thì một nhân viên cảnh sát vội vàng chạy tới, vừa chạy vừa kêu: "Bác sĩ! Xin hỏi có bác sĩ không? Bên này cần hỗ trợ!"
Phong Tĩnh quay đầu nhìn sang, những đồng nghiệp khác vẫn còn bận rộn, thế là đứng dậy đáp: "Nơi này!"
*
Thời gian quay về mười lăm phút.
Tiếng còi xe cảnh sát phá tan không khí, một hàng xe cảnh sát gào thét đi đến...
Trên xe chỉ huy, các nhân viên cảnh sát đang tiến hành phân tích tình huống ở hiện trường.
"Chúng tôi vừa mới tra xét thân phận của tài xế gây chuyện, bước đầu xác nhận anh ta chính là nghi phạm của vụ giết tài xế công nghệ và đánh cắp chiếc xe Honda màu trắng vào rạng sáng ngày mùng bảy."
"Sau khi xảy ra sự cố lật xe, lái xe gây chuyện tử vong tại chỗ. Nhưng trên xe còn có một người phụ nữ bị thương, chúng tôi cũng đã xác nhận thân phận của cô ấy."
Nhân viên ghi chép trên xe mở tin tức liên quan trong laptop ra: "Lâm Tiểu Như, nữ, hai tám tuổi, nghề nghiệp là giáo viên mầm non, trước mắt đang làm việc tại nhà trẻ Xuân Điền."
"Quan hệ giữa cô ấy và kẻ tình nghi là gì?"
Nhân viên ghi chép nói: "Lâm Tiểu Như là bạn gái cũ của nghi phạm, ba tháng trước chia tay do tình cảm bất hoà. Trước lúc đó, đồn công an khu Lâm Tiểu Như ở cũng đã nhiều lần nhận được tin báo cảnh sát của cô ấy, nói nghi phạm nhiều lần bạo lực gia đình. Bên đồn công an vừa mới truyền biên bản báo án đến."
Một nhân viên cảnh sát nói tiếp: "Theo đồng nghiệp đuổi bắt nghi phạm nói, buổi sáng hôm nay bọn họ nhận được tin tức do Lâm Tiểu Như báo, nói trên đường đi làm bị nghi phạm bắt cóc, nghi phạm còn gắn bom trên xe."
Tần Tranh vừa đuổi tới hiện trường, trước tiên nói: "Thế bom đâu? Xác nhận rồi chứ?"
Giang Nhất Trình nhẹ gật đầu: "Đã xác nhận, bom ở ngay trên ghế lái phụ, đường dây kết nối với phụ kiện bật lửa trên ô tô, đồng thời buộc chung với Lâm Tiểu Như."
Cậu ta lại bổ sung: "Là bom tính giờ, bom bị kích hoạt lúc xe bị lật, thời gian hiển thị trên máy tính giờ là một tiếng, nhưng tạm thời không biết thời gian là thật hay giả."
"Một tiếng, vậy thì từ lúc lật xe đến bây giờ chỉ còn lại ba mươimốt phút." Lúc này Tần Tranh mở cửa xe, quay người xuống xe.
"Đội trưởng Tần, chờ đã." Giang Nhất Trình gọi anh lại: "Em vừa nhìn qua hiện trường, em nghĩ có thể cứu người ngồi trên ghế lái phụ ra trước, sau đó trực tiếp tiến hành xử lý gỡ bom trên ô tô, như vậy thì độ khó sẽ giảm xuống rất nhiều."
Nhưng mà, trên vấn đề xử lý bom, ý kiến của đội hình sự và đội gỡ bom sinh ra khác nhau.
"Không được! Chiếc xe đó là vật chứng quan trọng trong vụ án, không thể tháo dỡ! Đội trưởng Tống của đội hình sự đưa ra ý kiến phản đối: "Nó là nơi đầu tiên xảy ra án mạng, nếu như không có nó thì vụ án không thể nào kết án thuận lợi được, thế thì sao có thể đưa câu trả lời cho người bị hại và người nhà của anh ta!"
Giang Nhất Trình há miệng: "Nhưng mà, đội trưởng Tống, vậy..."
Tần Tranh dừng bước, bình tĩnh nói: "Đội trưởng Tống nói đúng, đúng là không thể tháo dỡ."
"Đội trưởng Tần!" Giang Nhất Trình sốt ruột.
Tần Tranh nói: "Chiếc xe này kẹt giữa cao tốc, mặc dù đã phong toả lối ra vào cao tốc những vẫn còn không ít xe và nhân viên, hiện tại còn chưa rõ ràng uy lực của bom, nếu như trực tiếp cho nổ thì có thể sẽ liên luỵ người vô tội."
"Thời gian không còn kịp rồi." Không đợi Giang Nhất Trình nói chuyện, anh đã xoay người: "Giang Nhất Trình, đi theo tôi."
"Rõ!"
Giang Nhất Trình vội vàng đuổi theo.
"Người máy gỡ bom đâu?"
Giang Nhất Trình lập tức nói tiếp: "Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng."
Xe ô tô Honda màu trắng đã được sắp xếp ngay ngắn, nhưng chiếc xe bị biến dạng nghiêm trọng, chỗ ngồi ghế lái phụ hơi nghiêng về trước, khiến cho khe hở bị thu nhỏ.
"Không được, không gian trong xe biến nhỏ, người máy gỡ bom không thể thông qua một cách bình thường được, chỉ có thể gỡ bỏ bằng sức người."
Tần Tranh nhanh chóng phán đoán tình huống, lại nhíu mày hỏi: "Bác sĩ đâu? Xe cứu thương tới chưa?"
Giang Nhất Trình nói: "Còn chưa đến, lối vào cao tốc..."
Khi đang nói, một cảnh sát vội vàng chạy đến: "Đội trưởng Tần! Tìm được bác sĩ, bác sĩ đến rồi!"
Giang Nhất Trình nhìn về phía cậu cảnh sát kia, không nhịn được kinh ngạc: "Không phải nói là xe cứu thương bị kẹt ở lối vào cao tốc à?"
Cậu cảnh sát báo cáo nói: "Là bác sĩ của bệnh viện Nhân Dân thành phố Dương Giang, hôm nay mấy bác sĩ đó muốn đi tham gia hội thảo nghiên cứu trong thành phố, vừa lúc bị kẹt trên cao tốc, nghe được tin bên này xảy ra tai nạn xe cô bèn lập tức chạy đến hỗ trợ."
"Ra là... bác sĩ Phong?"
Phong Tĩnh đuổi theo nhân viên cảnh sát đến đây, ánh mắt vừa lúc đối diện với Tần Tranh. Ánh mắt Tần Tranh hơi sững lại.
Sau cuộc chạm nhau ngắn ngủi, cô dời mắt: "Tình huống như thế nào?"
Một giây sau, cô đã nhìn thấy chiếc tô tô Honda màu trắng kia. Mà số đuôi biển số xe, chính là 039.
... Chiếc xe bị cảnh sát truy nã kia.
Chiếc xe màu trắng bị biến dạng nghiêm trọng, cửa xe bên phía tay lái phụ mở ra, cả cửa sổ xe vỡ tan tành, một người phụ nữ trẻ nằm trên ghế, cô ấy mặc một cái váy liền màu vàng nhạt, trên đùi và trên đầu đều có vết thương, còn chảy máu, váy có mấy chỗ dính máu.
Một bó dây điện quấn trên người cô ấy, buộc chặt cô ấy trên ghế.
"Nhờ cô cầm máu giúp người bị thương, không cần để ý tới những chuyện còn lại." Vẻ mặt Tần Tranh thản nhiên, giọng nói lạnh nhạt, giọng điệu việc chung làm theo phép chung, dừng một lát lại bổ sung: "Coi chừng đừng đụng đến bom dưới người cô ấy."
Phong Tĩnh hiểu ra trong nháy mắt.
"Tôi hiểu rồi."
Cô đi lên trước, chuẩn bị xử lý vết thương trên người cho người phụ nữ.
Tần Tranh lại giơ tay cản trước mặt cô.
Phong Tĩnh ngẩng đầu, nhìn anh đầy khó hiểu.
"Mười phút." Anh rũ mắt, nhìn thẳng phía trước: "Mười phút sau, bất kể tình huống của người bị thương ra sao thì cũng xin cô lập tức rời khỏi đây."
Phong Tĩnh thu hồi ánh mắt, không nói chuyện, giống như là không nhìn thấy thời gian trên máy tính giờ, cúi đầu kiểm tra tình trạng của người phụ nữ.
Tình trạng bị thương của người phụ nữ trẻ tuổi khá nặng, phương pháp đè ấn thông thường cũng không thể cầm máu.
Phong Tĩnh lập tức rút ngân châm ra, lấy huyệt ở vị trí gần vết thương, hạ châm.
Hạ hai châm cầm máu liên tiếp, cô lại rút một cuộn băng gạc từ trong hộp y tế ra, nhẹ giọng an ủi: "Đừng sợ, thả lỏng, lại cố chịu một lát, rất nhanh thôi là có thể cứu cô ra."
Người phụ nữ gật đầu, dần dần thả lỏng người, nhưng có lẽ là mất máu quá nhiều, cô ấy dần dần lâm vào trạng thái mất ý thức.
Phong Tĩnh và Tần Tranh từng người làm việc của mình, không liên quan tới nhau, xuyên thấu qua cái "cửa sổ nhỏ" chật hẹp này, hoàn thành công việc mà bản thân phụ trách.
Tần Tranh dỡ bỏ phần xác bao ngoài bó dây điện, sửa sang lại đường dây. Theo quá trình bài tra, rất nhanh anh đã làm rõ được phân bố tuyến đường trong quả bom, cắt bỏ một sợi dây màu vàng...
Quá trình đếm ngược trên máy tính giờ nháy mắt về không, ngừng bấm giờ.
Nhưng một giây sau, vẻ mặt Tần Tranh thay đổi.
Phong Tĩnh nhận ra điều khác thường, lập tức hỏi: "Sao vậy?"
"Trên quả bom này có hai linh kiện." Tần Tranh hạ giọng, cố gắng giữ bình tĩnh: "Ngay từ đầu là tính thời gian, nhưng chỉ cần cắt sợi dây nối tới máy tính giờ thì trang bị cảm ứng trọng lực sẽ bị kích hoạt."
"Giống như là một chốt mở nối song song, tắt một cái thì một cái sẽ mở ra."
Phong Tĩnh hiểu ngay ý anh, nỗi lòng run lên: "Ý của anh là..."
Tần Tranh hít sâu một hơi: "Nói cách khác, nếu như cô cầm quả bom này, chỉ cần buông tay thì nó sẽ nổ ngay lập tức."
Anh quay đầu nhìn về phía Phong Tĩnh, trong mắt kiên quyết: "Phong Tĩnh, cô mau rời khỏi nơi này..."
"Đau..." .
Người phụ nữ trẻ tuổi trên ghế lái phụ bỗng kêu lên đau đớn, vô ý thức nghiêng đầu, quả bom bị đặt dưới người lộ ra một góc...