Bất Dắc Dĩ Làm Mẹ!

Chương 29



Sáng sớm, Kỳ Tử Đồng ở ngoài phòng phẫu thuật, thức trắng một đêm, mãi đến khi phẫu thuật kết thúc. Qua Kim Vũ nói: "Vu Cửu đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng rồi."

Đôi mắt của Qua Kim Vũ cũng sưng lên mệt mỏi, cả người gắng gồng tinh thần làm xong phẫu thuật của Vu Cửu. Lúc này, phòng phẫu thuật bên cạnh cũng đã phẫu thuật xong, vị bác sĩ kia nói: "Tuổi tác của ông Đường khá lớn, tuy rằng không có nguy hiểm tính mạng, nhưng sau này thì khó hoạt động bình thường được nữa."

Kỳ Tử Đồng cau mày, gọi trợ lý bên cạnh mình tới: "Liên hệ với người nhà quản gia rồi chứ? Chuẩn bị tiền hậu hĩnh, sắp xếp điều kiện tốt nhất cho ông ấy dưỡng bệnh...... Mấy người vệ sĩ khác bị thương thì cậu xem mà làm."

Sau khi sắp xếp xong, Kỳ Tử Đồng nhìn thấy ông cụ nhà họ Lâm chống gậy vội vàng đi qua tới, trên tay là một tờ đơn thỏa thuận thừa kế di sản: "Tử Đồng à, đây."

"Đây là cái gì?"

Kỳ Tử Đồng mở ra nhìn nhìn, thì ra là phân chia di sản của nhà họ Lâm. Ngoại trừ tập đoàn họ Lâm giao cho Lâm Thiên Nguyên ra, thì bất động sản còn lại cùng 90% tài sản đều cho Vu Cửu hết. Đây là một con số không nhỏ, dự tính trăm tỷ trở lên.

Kỳ Tử Đồng còn nhớ Vu Cửu là một nhỏ mê tiền, không biết liệu lúc cô biết mình có nhiều tiền như vậy thì có vui vẻ đến mức nhảy tưng tưng hay không. Nhớ tới năm trăm triệu của bản thân bị cô lừa đi, đúng là 'hạt cát trong sa mạc' rồi.

"Vừa rồi Hoa Khôn vừa mất vì bệnh tim rồi, đây là đơn phân chia di sản nó liệu tính. Nhà họ Lâm có lỗi với Vu Cửu, cũng có lỗi mẹ của cháu, đây là cái chúng ta nên trả lại. Còn về Thiên Nguyên đã làm chuyện sai lầm, chờ tình huống con bé ổn định thì ta liền dẫn con bé xuất ngoại an dưỡng."

Kỳ Tử Đồng ngẩng đầu lên, khuôn mặt lạnh nhạt có vài phần khoái trá như ẩn như hiện: "Lâm Hoa Khôn chết rồi?"

"Đúng vậy......"

Đầy trong mắt ông cụ là tơ máu đỏ, chắc hẳn là đã khóc mãi một trận mới lại đây rồi.

Kỳ Tử Đồng thầm nghĩ cũng phải, con trai đã chết, cháu gái trọng thương, cái này đối với ai mà nói thì cũng là tin dữ cực lớn.

"Con biết rồi."

Đối với kết quả này thì Kỳ Tử Đồng rất vừa lòng, chờ sau khi ông cụ Lâm đi mới thoáng bật cười. Qua Kim Vũ trông được thì da đầu tê rần, thầm nghĩ cái bà già này quả nhiên khủng bố như thế.

"Ta đi thăm Dụ Văn chút."

"Đi...... đi đi ạ, con đi nghỉ ngơi một hồi trước."

"Ừ."

Kỳ Tử Đồng nhìn đến Vu Cửu được đẩy vào phòng bệnh rồi mới đi tìm Kỳ Dụ Văn.

Mới vừa đẩy cửa mở liền thấy Kỳ Dụ Văn ngồi ở chỗ cửa sổ lồi kia của phòng bệnh hóng gió. Ánh nắng sáng sớm vẽ lên mặt cô ấy, một con chim nhỏ bay qua ngoài cửa sổ, cái bóng khẽ lướt thoáng qua ở trên mặt cô ấy.

Có lẽ là ánh mặt trời có hơi chói mắt tí, hàng mi cô ấy khép nửa, đôi môi nhẹ nhàng nhấp lên, thoạt nhìn thì coi bộ tâm trạng không tốt lắm.

Kỳ Tử Đồng chưa bao giờ từng quan sát tỉ mỉ dáng vẻ Kỳ Dụ Văn ngẩn người, có lẽ, có thể nói là giống Kỳ Dụ Văn vậy, sẽ không phí thời gian để bản thân ngồi thừ ra.

Kỳ Tử Đồng trở tay đóng cửa lại, hỏi: "Tỉnh hồi nào thế?"

Kỳ Dụ Văn quay đầu lại nhìn Kỳ Tử Đồng, đầu mày hơi chau: "5 giờ 15 phút."

"Thân thể có còn khó chịu chứ?"

Kỳ Tử Đồng thoáng kéo một cái ghế dựa ngồi ở bên cạnh cô ấy, không biết có nên nói với Dụ Văn về chuyện của Vu Cửu hay không. Lúc đang do dự chưa quyết thì thấy Kỳ Dụ Văn từ trên ghế đứng lên: "Không có."

Trong mắt Kỳ Dụ Văn là một khoảng lạnh lùng hờ hững, dường như lại khôi phục bộ dáng một năm trước rồi, một Kỳ Dụ Văn lạnh lẽo trống rỗng không có tình cảm.

Kỳ Tử Đồng nhớ tới có việc chuyện quan trọng còn chưa có nói với cô ấy, chẳng trách sẽ cái dáng vẻ này, bèn đứng dậy khẽ vỗ vai cô ấy, nói với vẻ lời ít mà ý nhiều: "Hai đứa không có quan hệ huyết thống."

"......"

Đầu mày của Kỳ Dụ Văn nhướng nhẹ, đây là đang nói cô ấy và Lâm Thiên Song sao? Không phải đấy là chuyện đã biết từ lâu ư? Có điều cô ấy chưa bao giờ sẵn lòng nhắc về chuyện này thêm, bèn hơi kéo góc áo của mình: "Con biết, con nên xuất viện rồi mẹ à."

Biết?

Kỳ Tử Đồng thoáng sửng sốt một chút, đang nghĩ coi là ai nói đây. Là quản gia cũng đã gửi tin nhắn cho Dụ Văn tối hôm qua, lúc tỉnh lại nhìn thấy rồi sao?

"Biết thì được rồi, ta bảo bác sĩ lại đây khám thử cho con trước."

Giờ Qua Kim Vũ không thoát thân ra được, Kỳ Tử Đồng liền đã gọi một bác sĩ chuyên môn lại đây. Sau một loạt kiểm tra thì bác sĩ kia nói: "Có thể yên tâm xuất viện rồi, hết thảy bình thường."

"Được, vậy cứ làm."

Kỳ Tử Đồng không định nói với cô ấy chuyện Vu Cửu xảy ra tai nạn xe cộ, bị thương nặng. Gần đây Kỳ Dụ Văn đã nhận phải tổn thương tâm lý quá nhiều, nếu biết tính mạng Vu Cửu mấp mé nguy hiểm thì cũng không biết sẽ phát sinh cái gì.

Cứ như vậy đi.



"Ta bảo vệ sĩ đưa con trở về, ta còn có việc ở bệnh viện. Con đừng cực nhọc quá, phó giám đốc đang điều hành công ty."

Sau khi Kỳ Tử Đồng nhét Kỳ Dụ Văn vào trong xe thì liền xoay người đi rồi, Kỳ Dụ Văn xoa xoa huyệt Thái Dương của mình, đóng cửa sổ xe lại, nói với tài xế: "Đi thôi."

Tài xế đã đưa Kỳ Dụ Văn trở về nhà họ Kỳ, dì trong nhà đã sắc một chén thuốc dưỡng thai, vừa khéo có thể cho Kỳ Dụ Văn uống vô.

"Cô cả à, uống thuốc vào đi, là bác sĩ Qua hốt riêng cho ngài."

Cái người Kỳ Dụ Văn này không phải là thích uống thuốc lắm, nhưng vẫn nhận lấy qua uống vào. Có thể là do nguyên nhân mới tỉnh, não của cô ấy là một bầu hỗn loạn, bèn muốn đi ngủ một giấc.

"Tôi đi ngủ trưa, không có việc gì thì đừng tới quấy rầy."

"Vâng, thưa cô cả."

Dì kia cảm thấy Kỳ Dụ Văn cứ quái quái, nhưng lại không nói được là sai sai chỗ nào. Khi xoay người đi rửa chén thì bỗng chợt nhớ tới, hôm qua cô Vu và quản gia đều đã xảy ra tai nạn xe cộ, trạng thái như kia hình như cũng rất bình thường......

Được rồi, vẫn là rất không bình thường.

Sau khi về đến phòng, Kỳ Dụ Văn lấy di động của mình ra. Vốn là định xem thời gian chút, kết quả thì bị hình nền màn hình khóa của mình làm thoáng giật nảy mình.

Là ảnh chụp một cô gái trẻ đang ngủ, trên mặt cô gái còn có một cái dấu ấn, trên đó viết bốn chữ: dấu (của) Kỳ Dụ Văn.

Tức thời, nhịp tim của Kỳ Dụ Văn thoáng tăng tốc, xốn xang trong lòng khiến cô ấy cảm thấy hoảng loạn.

Kỳ Dụ Văn mở khóa điện thoại di động, hình nền màn hình chính của di động vẫn là một tấm ảnh chụp. Là cảnh cô ấy cùng một cô gái trẻ ở bệnh viện, cô gái kia trong ảnh chụp đang ngửa đầu, mà cô ấy mang theo nét cười thoang thoáng mà nhìn về cô gái kia.

Kỳ Dụ Văn hơi mím môi, không dám tin rằng người trên đó là mình, sao cô ấy có thể để lộ ra được vẻ mặt như vậy......

Người con gái này là ai?

Vốn định đổi qua hình nền gì đó, nhưng ngón tay lại trù trừ không nhấn xuống được, giống như tiềm thức của cô ấy đang ngăn cản cô ấy.

Nhìn mãi nhìn mãi, Kỳ Dụ Văn đã nhìn chằm chằm vào hình nền di động hết hồi lâu, chờ khi lấy lại tinh thần thì viền mắt của mình đã ươn ướt không biết từ lúc nào. Thoáng chớp đôi mắt một chút, một giọt nước mắt nhỏ giọt ở trên màn hình di động, đã mơ hồ đi gương mặt kia của mình trên hình nền.

Kỳ Dụ Văn rất chán ghét phản ứng chả hiểu kiểu gì này của mình, sau khi lau đi nước mắt thì định quẳng điện thoại đi, tay vừa mới đưa lên thì lại buông xuống, tiếp theo sau đặt điện thoại di động ở trên bàn đàng hoàng, đi vào phòng vệ sinh tắm rửa.

Bản chất của Kỳ Dụ Văn là cái người tham công tiếc việc, sau khi ngủ dậy thì ăn bữa trưa rồi liền đi tập đoàn họ Kỳ đi làm.

Người trong công ty trông thấy cô ấy thì đều hết sức kinh ngạc, cùng tụ tập tốp năm tốp ba khe khẽ nói nhỏ. Kỳ Dụ Văn thoáng nhíu mày vẻ khó chịu, vì sao luôn cảm giác công nhân viên đều đang thảo luận mình? Tuy rằng trong thường ngày cô ấy bị công nhân viên bàn tán chẳng ít, nhưng cũng không có giống kiểu như hiện tại vậy......

Kỳ Dụ Văn giữ mắt nhìn thẳng đi vào thang máy thẳng tới tầng 66, vừa mới đi ra khỏi thang máy thì thư ký của cô ấy liền đã kêu chói tai một tiếng kinh ngạc, hỏi: "Sếp Kỳ, sao ngài tới công ty rồi?"

"Tôi không thể tới sao?"

Kỳ Dụ Văn chẳng có hỏi nhiều mà liền vào văn phòng rồi, nhưng mà cô ấy càng nghĩ càng không ổn, là gần đây công ty đã xảy ra biến cố gì rồi sao? Cô ấy hơi mím môi, vẫn quyết định là đi tìm hiểu tình hình một chút.

Cô ấy xoay người đi về phía cửa, cửa vừa mới mở ra một cái kẽ hở, thì tiếng thảo luận bên ngoài liền đã truyền vào tới.

"Không phải cô Vu xảy ra tai nạn xe cộ rồi sao? Sao sếp Kỳ chạy tới công ty rồi?"

"Còn không phải sao? Thường ngày, cô Vu bị va vào đụng phải liền lo lắng đến không xong, giờ người cũng đang nằm ở bệnh viện đấy, sếp Kỳ lại chẳng ở cùng, chuyện lạ."

"Chủ tịch Kỳ cũng cùng ở bên cạnh, sếp Kỳ làm bạn gái lại không."

"Phải chăng có thể sếp Kỳ hoàn toàn không biết chuyện này hay không?"

"Ầy, cô chớ nói chứ, đúng là có khả năng. Hôm nay chủ tịch cũng đã gửi thông báo nội bộ, không cho phép chúng ta nhắc tới, những tin tức đó đều bị xóa phát sạch trơn cả, chắc chắn là không biết."

......

Họ thảo luận đến mức quá sôi nổi, thậm chí cũng hoàn toàn chưa phát hiện Kỳ Dụ Văn đang nghe lén.

Kỳ Dụ Văn không có đi ra ngoài, sau khi lặng lẽ nghe xong thì đóng cửa lại.

Cô ấy ngồi trên sofa, tay phải di chuyển ấn nút khóa màn hình di động từng cái từng cái, sau khi màn hình tắt thì lại ấn xuống. Cô gái trẻ trong ảnh chụp kia lẳng lặng ngủ, trên mặt còn mang theo con dấu tên của cô ấy, không ngừng xuất hiện ở trong mắt cô ấy.

"Bạn gái? Tai nạn xe cộ?"

Vì sao mình hoàn toàn chẳng ấn tượng, giống như là bỗng dưng vô cớ nhét hai lời nói vào cho đại não cô ấy, không có bất cứ cảm giác thật gì.

Nhưng khi nghe tới cô gái trong di động là bạn gái mình, thì khóe môi cô ấy vẫn không kiềm được giương lên, cô ấy không biết cớ sao.

Có lẽ là bởi do không thích ghi chép cuộc sống, vòng bạn bè của Kỳ Dụ Văn chỉ có một dòng nội dung liên quan đến Vu Cửu, ảnh chụp trong di động cũng chỉ có hai tấm kia, lịch sử trò chuyện WeChat tới tới lui lui cũng là kia vài câu vẩn vơ thường ngày ấy, nhưng cũng có thể cảm giác được sự kiên nhẫn cùng dịu dàng của cô ấy đối với Vu Cửu từ trong đó.

Kỳ Dụ Văn không có ngồi ở văn phòng nữa, vừa tới công ty chưa đến nửa tiếng thì liền đi rồi.

Cô ấy không có nói với bất cứ một ai về chuyện mất trí nhớ, chuyện thứ nhất cô ấy làm là đi tìm thử ký ức thất lạc của mình. Cô ấy đã đi bệnh viện muốn ngó thử cô Vu kia, y tá lại giấu giếm không cho thấy. Tiếp theo, rồi lại đi nơi ở riêng thường đi nhất theo hướng dẫn (hệ thống định vị) trong xe, ngoại trừ cảm giác quen thuộc cùng cảm giác an tâm thì không còn nào khác.

Có thể nói là không thu hoạch được gì, điều duy nhất có thể xác nhận, là tình cảm của cô ấy và cô Vu kia thật sự rất tốt.

Sau khi Kỳ Dụ Văn rời đi còn đang nghĩ, rốt cuộc cô Vu là cái kiểu người gì, cô ấy vẫn luôn cho rằng bản thân sẽ sống cô độc mãi mãi.

Bệnh viện.

Vu Cửu hôn mê hết một tuần mới tỉnh lại, mới vừa tỉnh lại thì Qua Kim Vũ liền kích động đến mức đập tường điên cuồng: "Rốt cuộc tỉnh rồi!"

Đôi mắt Vu Cửu chớp chớp từng cái một, băng gạc dường như đã quấn đầy trên mặt, cả người đau đến độ kiểu phảng phất như đã tan rã: "Sao tôi ở chỗ này?"

"Bị thương không ở chỗ này chẳng lẽ ở chùa miếu làm phép cầu phúc?"

Sau khi Qua Kim Vũ làm kiểm tra giúp cô xong, nói: "Bây giờ cảm giác thế nào?"

"Đau toàn thân."

Không có gì đau hơn xương sườn cùng trên trán của cô hết, trước ngực và trên đầu gần như đã quấn rất nhiều băng gạc: "Tôi đây là đã xảy ra chuyện gì? Cảm giác tôi bị thương đến độ rất nghiêm trọng."

"Xảy ra tai nạn xe cộ, vậy mà cũng đua xe quốc lộ được."

Vừa nhắc tới chỗ này, tâm trạng Qua Kim Vũ liền rất phức tạp. Lâm Thiên Nguyên mà mình đã yêu thích nhiều năm như vậy lại làm ra chuyện cực kỳ tàn ác thế kia, đúng là hại người hại mình.

"Đua xe quốc lộ? Tôi á?"

Qua Kim Vũ chợt khựng lại, ánh mắt của Kỳ Tử Đồng bên cạnh cũng dần dần nghiêm túc, vẻ mặt của hai người có tí cứng đờ không nhiều thì ít, này là có chuyện rồi.

"Cô......"

Vu Cửu thoáng nhìn Kỳ Tử Đồng bên cạnh một cái, cảm thấy hết sức xa lạ, cái dì xinh đẹp này là ai: "Ngài là?"



Qua Kim Vũ là một bác sĩ, có độ nhạy cảm đối với tình trạng bệnh là rất sâu sắc, cô ấy hơi chỉ vào mình: "Tôi là ai cô biết không?"

"Không quen biết."

Qua Kim Vũ nhìn về phía Kỳ Tử Đồng, Kỳ Tử Đồng đi đến ngồi xuống bên giường Vu Cửu: "Kỳ Dụ Văn là ai, cô biết chứ?"

"Kỳ Dụ Văn? Không quen biết."

Qua Kim Vũ: "......"

Kỳ Tử Đồng: "......"

"Bản thân cô là ai, cô có biết không?"

"Không biết."

Qua Kim Vũ đột nhiên đã chen vào một câu: "Hiện tại cô là phú hào có tên trong top 10."

Vu Cửu ghét bỏ mà thoáng bĩu môi: "Tôi biết giờ tôi không có đang mơ, nói chuyện đàng hoàng chút đi!"

Kỳ Tử Đồng nói: "Lời cô gái này nói không sai, cô đã được thừa kế di sản to lớn."

Vu Cửu cảm thấy đúng là thế giới lớn đây mà, gió cỡ gì cũng có người dám chém: "'Bò mẹ xoạc chân hóng gió' (chuyện rất vô lý), tôi thấy là mấy người phét lác, còn chém đến độ trâu bò của tôi."

"......" Trí nhớ này đây thì đã quên sạch, chữ nghĩa lời lẽ của cô thì lại tích cực đi lên như cũ.

Qua Kim Vũ bất chợt kéo theo Kỳ Tử Đồng mang đi đến ngoài cửa, Kỳ Tử Đồng kéo tay cô ấy ra với vẻ khó ở, hai người hai mặt nhìn nhau.

"Dì à, não của Vu Cửu nhất định có tổn thương, con đi tìm bác sĩ khoa não lại đây coi thử, phương diện này con không rành rẽ lắm."

"Ừ."

Kỳ Tử Đồng đứng ở ngoài cửa nhìn nhìn Vu Cửu, chỉ thấy cô nằm ngửa ra, còn đang cố thử cựa quậy, nhưng sau khi thử mấy lần không có kết quả bèn nằm như chết rồi.

Sau khi đứng hết chốc lát, bà ấy lại lần nữa đi vào đến ngồi ở bên giường, bình tĩnh tự nhiên mà nói: "Vu Cửu, ta là Kỳ Tử Đồng, mẹ chồng tương lai của cô."

"......"

Mí mắt Vu Cửu chợt động đậy, vặn cái cổ còn đang mang đồ cố định của mình nhìn đến bà ấy, buột miệng thốt ra: "Vãi đạn? Vừa rồi nói tôi là phú hào thuộc top 10 xong, giờ thì liền nói tôi sắp kết hôn rồi?"

Diện mạo Kỳ Tử Đồng vượt trội, bảo dưỡng thích hợp mà lại cũng không có vẻ già một nào. Tuy rằng đã năm mươi mấy tuổi, nhưng thoạt nhìn thì tựa như ba mươi mấy tuổi. Như vậy có thể thấy, con gái bà ấy nhất định không xấu.

Khóe môi Kỳ Tử Đồng hơi hơi giương lên: "Đúng vậy, cô sắp kết hôn rồi, với con gái của ta."

Vu Cửu vẫn là bán tín bán nghi, người mất trí nhớ không có cảm giác an toàn, càng huống chi cô là người thận trọng như vậy.

"Thiệt hay xạo? Sao tôi liền sắp kết hôn rồi?"

"Ừ, 'bác sĩ bảo cưới' (cưới chạy bầu)."

"......"

Đồng tính thì thôi đi, còn là 'bác sĩ bảo cưới'? Bịa cũng bịa một cái bình thường chút chứ.

"Thế cô ấy, người đâu rồi?"

Lúc này Kỳ Tử Đồng cũng không dám dẫn Kỳ Dụ Văn lại đây, bèn hơi kéo chăn của cô ép buộc cắt ngang đề tài: "Nghỉ ngơi cho tốt, đợi lát bác sĩ lại đây khám cho cô, có việc thì về sau chúng ta lại nói."

Vu Cửu nói một tiếng "được", lòng thì nói trong này nhất định có quỷ. Nói cô có một vị hôn thê mang thai lại không dẫn qua đây...... Hơn nữa hai người đều là nữ, sao có bầu được? Đừng bảo rằng mình là 'đổ vỏ hộ' chứ nhỉ?

Sau đó không lâu, Qua Kim Vũ cùng một bác sĩ khoa não đã lại đây, tiếp theo đó thì Vu Cửu đã bị đẩy đi chụp phim mà không nói một lời.

Bác sĩ chỉ vào CT, nói: "Trong não cô Vu có cục máu, đã đè tới cái chỗ đảm nhiệm trí nhớ kia."

Kỳ Tử Đồng hỏi: "Có thể làm phẫu thuật lấy ra chứ?"

"Có thể thì có thể, nhưng là không khuyên. Cái cục máu này, xác suất cao là sẽ tự tiêu mất, với tình hình thân thể cô Vu hiện tại thì không kiến nghị lại tiến hành phẫu thuật một lần nữa."

Kỳ Tử Đồng nghe được rằng sẽ tự tiêu mất thì liền yên tâm rồi, ký ức trí nhớ gì đó cũng không phải quan trọng lắm, mạng mới là quan trọng nhất.

Còn về Kỳ Dụ Văn bên kia, tình cảm của Vu Cửu đối với Dụ Văn vốn dĩ chính là bình thường hời hợt, quên rồi thì quên đi, khác biệt cũng không lớn.

Hơn nữa đang có một đứa bé gắn kết, sẽ không hỏng bét đi đâu được.

Vu Cửu nghe xong lời bác sĩ thì đã sa vào tự mình nghĩ suy, đôi mắt cô liếc liếc về phía bên cạnh, lại hơi nhìn xuống dưới, nói: "Phẫu thuật cho tôi đi, chết rồi cũng không sao."

Vu Cửu không thích kiểu cảm giác mất trí nhớ này. Ở một môi trường lạ lẫm, nghe người xa lạ kể lại chuyện của mình, thật giả có bao phần thì cô khó mà phán đoán, còn không bằng liều một phen 'đổi đời'.

Kỳ Tử Đồng hơi lắc đầu, loại bệnh này rõ ràng có thể tự khỏi, chẳng cần phải ôm vào rủi ro đi làm phẫu thuật, liền từ chối ý nghĩ của Vu Cửu.

Sự tình không có được thương lượng.

Cùng trong lúc đó, bởi vì đang nôn ọe mà Kỳ Dụ Văn đã gọi bác sĩ riêng lại đây khám bệnh cho cô ấy, vẫn là người đẹp bác sĩ kia.

Cô bác sĩ xinh đẹp biết tỏng trong lòng rằng Kỳ Dụ Văn bị gì, nhưng vẫn kiểm tra thân thể cho cô ấy hết một chút với một cách trình tự hóa: "Cô chủ à, đây là hiện tượng bình thường, ngài không cần sốt ruột quá."

Mặt Kỳ Dụ Văn mang vẻ ghét bỏ nhỏ đến mức không thể phát hiện, đã tính toán sa thải lang băm này ở trong lòng rồi: "Bình thường? Cô thường hay nôn khan cũng bình thường?"

"Ngài là thai phụ, giờ......"

"Cái gì?!"

Bác sĩ bị hù thoáng giật mình hết hồn, vừa chợt nhấc đầu liền thấy vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi kia của Kỳ Dụ Văn, chẳng lẽ là mình nói sai lời gì rồi sao?

"Đúng...... Đúng vậy, ngài là thai phụ, hiện tại đã được hai tháng, nôn ọe là hiện tượng bình thường."

Kỳ Dụ Văn hận không thể lấy quạt quạt bay người này một phen: "Tôi đã mang thai hồi nào? Cô đang nói hươu nói vượn cái gì!"

"Quả đúng là vậy mà......"

Bác sĩ không rõ ra sao, này có cái gì phải phủ nhận đây?

Kỳ Dụ Văn hít thở sâu mấy hơi, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Chẳng lẽ bạn gái cô ấy không phải cô Vu sao? Sao có thể làm lớn bụng?

Chẳng lẽ là mình 'ăn vụng'?



Kỳ Dụ Văn mím môi, cái này tuyệt đối không thể nào.

Cho dù hiện tại cô ấy mất trí nhớ rồi, nhưng cô ấy cũng có thể xác định người trong lòng mình thích là cô Vu ấy, bản thân không thể nào lại ngoại tình.

"Đứa bé trong bụng tôi là của ai?"

Lúc bác sĩ đang muốn trả lời là của cô Vu, thì liền nghe Kỳ Dụ Văn thấp giọng lầm bầm một câu với cái vẻ mặt oán hận: "Con hoang."

"......"

Tiếng nói tuy nhỏ, nhưng khả năng nghe của bác sĩ rất tốt, cô ấy nghe được rõ ràng là hai chữ "con hoang".

Vẻ mặt của bác sĩ giống như đã ăn ph*n vậy, Kỳ Dụ Văn thế mà lại nói đứa bé của cô ấy và Vu Cửu là con hoang. Khi định nói tí gì làm dịu sự lúng túng thì cô bác sĩ muộn màng nhận ra, phát hiện được sự bất ổn: "Sếp Kỳ à, ngài là mất trí nhớ rồi sao?"

Kỳ Dụ Văn thoáng dừng một chút, sau đó hơi gật đầu. Vốn dĩ thì cô ấy vẫn luôn che giấu, suy cho cùng thì sếp tổng tập đoàn họ Kỳ mất trí nhớ cũng không phải là một việc đơn giản: "Sao cô biết?"

Đấy không phải rõ ràng quá rồi sao?

Bác sĩ yên tĩnh lại, cô ấy nên nói như thế nào mới sẽ không mạo phạm đến Kỳ Dụ Văn đây, qua hết mãi một hồi mới nói: "Cảm giác không đúng chăng, ngài quên mất gì rồi?"

"Không nhớ cô Vu mà mọi người nói, có lẽ còn có một ít thứ tôi cũng quên mất rồi."

Hiện tại họ ở chỗ tập đoàn họ Kỳ, không có thiết bị có thể tiến hành kiểm tra, bác sĩ đành phải khuyên bảo: "Cô chủ à, tôi đề nghị ngài đi bệnh viện điều tra nguyên nhân một cái."

"Biết rồi, cô đi đi, cô giữ bí mật chuyện này, đừng tiết lộ ra ngoài."

"Vâng."

Sau khi bác sĩ rời khỏi, Kỳ Dụ Văn dựa vào ghế tựa với vẻ suy sụp, thả trống bản thân.

Xem ra là không thể không đi bệnh viện kiểm tra một chút rồi, với lại đứa bé trong bụng này, con hoang thì nhất định phải loại bỏ.

Nhưng trước đó, cô ấy nhất định phải gặp cô Vu một lần.

Kỳ Dụ Văn không có lề mề, lập tức liền đi hướng đến bệnh viện rồi. Lần này cô ấy không có đeo khẩu trang, y tá quầy tiếp khách thấy là cô ấy, vẫn không cho gặp. Mà Kỳ Dụ Văn không đạt được thì không thôi, còn mở miệng uy hiếp. Y tá đành phải bảo người đi xin ý kiến của Kỳ Tử Đồng.

Chẳng bao lâu sau, phản hồi của Kỳ Tử Đồng đã đến liền: Cho nó đi lên.

Y tá thoáng thở phào nhẹ nhõm, sau khi nói cho Kỳ Dụ Văn biết số phòng bệnh thì liền thấy cô ấy vội vàng đi rồi.

"Xem ra sếp Kỳ vẫn là biết được, tôi đã nói không giấu nổi mà. Cũng không biết thấy cô Vu bị thương thành thế ấy, cô ấy sẽ khổ sở bao nhiêu."

"Còn không phải sao?"

Rất mau thì Kỳ Dụ Văn đã đến cửa phòng bệnh của Vu Cửu. Kỳ Tử Đồng đang đứng ở cửa, nhìn cô ấy đến gần: "Biết rồi?"

Kỳ Dụ Văn mím môi, muốn nhìn đến người bên trong thông qua lớp kính trên cửa, lại không gom nổi dũng khí, vẫn luôn cúi đầu cân nhắc nên nói thế nào với Kỳ Tử Đồng.

Kỳ Tử Đồng cho là cô ấy lo lắng sợ hãi, bèn hòa dịu sắc mặt xuống, nhẹ giọng an ủi: "Đừng buồn, con bé vượt qua nguy hiểm rồi."

Kỳ Dụ Văn ngẩng đầu lên, hơi hé miệng, vẫn quyết định dùng lời ngắn gọn nhất, nói: "Con mất trí nhớ rồi."

Kỳ Tử Đồng: "......"

Kỳ Dụ Văn hy vọng Kỳ Tử Đồng có thể nói tí gì, nhưng đợi hết hồi lâu cũng không thấy bà ấy có gì đáp lại, bèn lại nói một câu nữa: "Vậy cô ấy......"

Lời còn chưa dứt, tiếng kêu thảm thiết phát ra từ trong phòng bệnh một trận: "Đau quá! Nhẹ chút đi! Cứu mạng!"

Kỳ Dụ Văn bị hù thoáng giật nảy, con cũng suýt chút nữa rớt ra vì sợ hết hồn.

Kỳ Tử Đồng nhìn nhìn bên trong, là đang vô thuốc. Bà ấy thoáng ổn định tâm trí, nói với Kỳ Dụ Văn: "Yên tâm đi, con bé cũng đã quên con rồi."

"......"

Yên tâm? Này thì yên tâm cái gì?!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv