*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Nhiên Nhiên Vi Vũ
Beta: Mimi
**** Đó là một cây gậy rung cỡ lớn, tạo thành từ bốn viên bi tròn nối liền vào nhau, đường kính viên nhỏ nhất ước chừng 2cm, viên lớn nhất tới 6cm, chiều dài khoảng 25cm. Trần Nghị bất hạnh căn bản không dám tưởng tượng tiếp nữa.
Thứ đạo cụ vốn chỉ thấy ở những bộ phim đen cư nhiên được dùng lên người mình, nghĩ thế, cậu liền hoảng hốt giãy giụa không thôi.
“Không… đừng…”
“Đây là đồ tốt nha, viên bi thô to này vừa vặn đè lên tiền liệt tuyến của cậu, những vị trí tiếp xúc với cơ vòng còn có thể thay đổi độ rung nhằm giúp cậu mát xa, như vậy mới làm cho máu huyết dễ dàng lưu thông. Cái này tổng cộng có 7 nấc cường độ, có thể xem như một dụng cụ súc ruột tuyệt vời…” Người đàn ông cười cười, tựa hồ rất quen thuộc mà giới thiệu.
“Mẹ nó, mày thực sự quá biến thái! Đồ tốt như thế sao không giữ lại tự dùng đi!” Cả người Trần Nghị căng thẳng, nhưng thân thể vẫn hư nhuyễn vô lực đến kiệt cùng, chỉ có mấy đầu ngón tay miễn cưỡng lắm mới có thể động đậy được.
“Tôi đặt rất nhiều kỳ vọng vào cái mông dâm đãng của cậu nha~” Người đàn ông đổ một đống chất bôi trơn lên mông cậu, lướt ngón tay tới tiểu huyệt sưng đỏ do vừa bị chính mình càn quét qua, cẩn thận bôi bôi miết miết, sau đó mới chậm rãi nhét cây gậy mát xa vào.
“Mẹ kiếp, không… đừng… đau…”
Huyệt khẩu vừa bị hung hăng xâm phạm, lại một lần nữa bị dị vật đâm xuyên, Trần Nghị một mặt chật vật chống đỡ, mắt khác bật ra những tiếng rên rỉ đau đớn cực kỳ.
Hai viên bi đầu tiên trên gậy tiến vào rất thuận lợi, nhưng đến viên thứ 3 có đường kính tận 6cm, người đàn ông cố thử vài lần, song vẫn không thể đẩy vào trong được. Trần Nghị bởi vì động tác này của gã mà đau đến mắng chửi không ngừng.
Người nọ thở dài một tiếng, ngay tại thời điểm Trần Nghị cho rằng chính mình đã được buông tha, gã lại bất ngờ giữ chặt thắt lưng cậu, điều chỉnh tư thế một chút, nâng bổng cậu lên, dự định ấn cả cậu và cây gậy rung đang cắm trong hậu huyệt xuống mặt ghế salon bên dưới.
Ý thức được chủ định của gã, Trần Nghị kích động la to, “Dừng tay, tôi… không thể… sẽ hỏng mất… đừng…”
Người đàn ông không đếm xỉa tới tiếng kêu gào của Trần Nghị, chậm rãi buông lỏng lực đạo đang nâng đỡ đối phương ra, để trọng lượng cơ thể cậu tự đè ép cây gậy mát xa tiến sâu vào hậu huyệt.
“A a a—-” Khi vật thể thô to ấy phá bỏ phòng vệ của cơ vòng mà tiến vào bên trong cơ thể, Trần Nghị thê thảm gào lên, “Đau… đau quá… Nứt ra rồi…”
Nghe thế, người nọ cúi đầu kiểm tra một chút, quả thực đã nứt ra rồi. Nếp nhăn nơi hậu huyệt bởi vì hoàn toàn không chống đỡ nổi mà căng ra, còn có vài chỗ ri rỉ mấy sợi tơ máu rất nhỏ.
“Không nghiêm trọng, bị đâm nhiều lần thì sẽ quen thôi.” Gã vừa nói vừa đem phần còn lại của cây gậy mát xa đẩy sâu vào, kế đó, một lần nữa móc chặt cái khóa nhỏ trên quần da, triệt để ngăn không cho Trần Nghị có cơ hội rút bỏ dị vật.
Trần Nghị đau đến không thốt nên lời, mà dòng khoái cảm bộc phát như sóng triều ban nãy cũng hoàn toàn biến mất.
Người đàn ông nọ khẽ cười, nhân lúc đối phương đau đến thất thần, liền nhét một cái đạo cụ thoạt nhìn như miếng bọc hàm (*) vào trong miệng cậu.
(*) Miếng bọc hàm: làm bằng nhựa dẻo nhằm bảo vệ hai hàm răng không cho va đập vào nhau (chú thích hình), đạo cụ này gồm 2 miếng, nhét vào miệng để cho đối tượng không ngậm miệng lại được.
Kế đó, gã dung phân thân thô to dính đầy dịch ruột non và chất bôi trơn của mình, cứ thế đâm chọc vào cái miệng nhỏ nhắn không cách nào ngậm lại của cậu.
Trần Nghị bị trói trên ghế sa lông đã hơn tám tiếng, nước bọt cùng tinh dịch từ khóe miệng chảy xuống không ngừng, trên người in hằn những dấu vết nhuốm đầy sắc dục của đàn ông. Thứ dịch thể dính nhớp màu trắng đục bám đầy trên mặt, trên ngực, trên bụng và cả bên trong bắp đùi cậu. Mà bên dưới chiếc quần da cậu bị ép phải mặc, vẫn luôn truyền tới những thanh âm chấn động rè rè của máy rung.
“…Đề tôi đi WC… Xin anh…” Không biết đã van nài người nọ bao nhiêu lần, Trần Nghị sắp nhịn không nổi nữa rồi.
Người đàn ông đang ngồi một bên thong thả dùng cơm, nghe thế thì chậm rãi buông bát đũa, đi đến bên cạnh cậu.
“Muốn đi WC sao? Cũng được. Nhưng trước hết cậu tự an ủi cho tôi ngắm đi.”
Dứt lời, gã cũng không đếm xỉa đến vẻ mặt bối rối của Trần Nghị, tiếp tục ăn cơm.
Một lát sau, Trần Nghị tựa hồ không thể nhịn thêm được nữa, chỉ đành lúng ta lung túng thấp giọng nói, “Tôi biết rồi.”
Người đàn ông nở nụ cười, cởi khóa quần da dưới hạ thân Trần Nghị, sau đó lại bởi vì hỗn hợp của dịch thể, mồ hôi và chất bôi trơn gần như đã dán chặt lớp quần vào da thịt, mà chầm chậm lột ra. Gã nhìn cây gậy mát xa thật lớn cắm trong tiểu huyệt ở giữa hai cánh mông run rẩy của đối phương, vươn tay cởi bỏ trói buộc trên tay và phân thân cậu.
Xong xuôi, gã cũng không vội rút ống mát xa niệu đạo ra, ngược lại bưng một cái gương thay quần áo có chiều cao ngang mặt tới, đặt ở đối diện với ghế sô pha, để Trần Nghị có thể tậm mắt nhìn thấy bộ dáng hiện tại của mình.
“Ngài cảnh sát, thử nhìn dáng vẻ của mình một chút, soi gương rồi tự an ủi đi.”
Người đàn ông chậm rãi rút ống mát xa niệu đạo ra, cầm tay Trần Nghị đặt lên phân thân của cậu.
Trần Nghị bởi vì phẫn nộ mà nhất thời thở hổn hển, nhưng cậu không thể không lựa chọn con đường sống duy nhất này, đành liếc mắt về phía chiếc gương lớn ngay trước mặt mình.
Người trong gương hệt như một tiểu thụ biến thái trong phim gay, tinh dịch dính đầy người, linh khẩu đã hoàn toàn mở ra, hai tiểu cầu bên dưới bị vòng thép bó buộc, cặp chân mở rộng dán chặt lên tay ghế salon, còn có một đạo cụ tình thú thô to cắm ở bộ vị giữa hai bắp đùi…
“Nếu cậu không tự xử, vậy thì việc đi tiểu chỉ còn cách dùng ống thông mà thôi.” Người đàn ông nhẹ nhàng miết ngón tay qua đầu linh khẩu, “Nhét vào từ chỗ này, sau đó cắm thẳng tới bàng quang…”
Đây chính là một lời đe dọa trắng trợn, Trần Nghị chỉ đành cứng ngắc mà bắt đầu tự xoa nắn phân thân mình.
Người nọ tỏ ra hài lòng, thoải mái ngồi xuống bên cạnh cậu, ánh mắt mang theo một ngọn hỏa diễm hừng hực như thiêu như đốt, nhìn chằm chằm vào biểu tình nhục nhã thống khổ lại pha lẫn khoái cảm dâng trào của đối phương.
Sau mấy phút đồng hồ, Trần Nghị bật ra những tiếng rên rỉ đứt quãng, dục vọng bị kìm nén đã lâu rốt cuộc đạt tới cao trào. Một lượng lớn tinh dịch bắn tung tóe xuống mặt sàn, lên ngực và bụng cậu, cứ thế liên tục nhiều lần mà không hề ngừng lại.
Đúng vào lúc ấy, người đàn ông nọ mở cây mát xa ở cường độ tối đa.
“A a a…” Trần Nghị không khống chế được từng hồi rên rỉ của mình, cao trào lần thứ hai lại ập đến, tiền liệt tuyến bị kích thích liên hồi, khoái cảm dâng cao khiến cậu liên tục xuất tinh.
Sau khi phóng thích ngót nghét 10 lần, dịch lỏng bên trong cơ thể tiết ra càng ngày càng ít, Trần Nghị từ giữa dư âm của cao trào chuyển dần sang thống khổ, phân thân đã không còn gì để bắn vẫn run rẩy không ngừng.
Bổng nhiên, Trần Nghị hốt hoảng trợn tròn con mắt, phát ra một tiếng gào thét thảm thiết vô cùng. Bởi vì người đàn ông nọ vừa bật mở chức năng chích điện cường độ rất nhỏ của gậy rung.
“A—”
Ngay giây tiếp theo, một dòng nước tiểu màu vàng không cách nào khống chế phun thẳng ra từ đầu đỉnh phân thân cậu.