Quán Bar Oval nơi của các đại gia cùng những cậu gái chân dài thường lui tới. Tiếng nhạc xập xình vang dội những gái nhảy trên sàn đầy khiêu gợi phía dưới bao thân thể đang uốn éo theo điệu nhạc . Phía quầy rượu bên góc phải xuất hiện một thanh niên mặc chiếc áo sơmi Yanet trắng không cài ba nút trên trên cổ đeo chiếc dây chuyền hình răng cưa. Khuôn mặt tuấn tú mập mờ trong ánh đèn led và Laser đầy màu sắc trên tay cầm ly rượu Wishky vẻ mặt đang tươi vui nhưng trong tâm lại vô cùng bức bối tức giận.
"Âu đại ca chúng ta ra nhảy đi." Một giọng nói ngọt ngào vang lên trong tiếng nhạc ồn ào.
"Bây giờ không có hứng !" Âu Văn Tịnh uống cạn ly rượu lạnh lùng nói.
"Anh hôm nay sao vậy ?"
"Bartender ! 1 Cocktail Vodka " Âu Văn Tịnh không thèm để ý người con gái bên cạnh quay sang Bartender lạnh giọng cất tiếng. Người Bartender nhanh chóng đưa cho hắn ly Vodka.
Âu Văn Tịnh nhíu mày nhìn ly rượu "Em nói xem ! Trên đời này anh có từng thua kém ai ?" Hắn ôm eo cậu gái bên cạnh mắt sát mặt mà nói.
Chu Tuyết Kỳ õng ẹo đưa hai tay ôm cổ hẳn nỉ non đáp "Trên đời này Tịnh của em là nhất !"
Hắn nhếch môi cười hung hăng hôn Chu Tuyết Kỳ giữa tiếng nhạc ồn ào tại quán bar trong đầu hắn nảy ra một ý nghĩ .....
------------
"Chủ tử Chu Tuyết Kỳ hiện đang ở quán bar Oval cùng Âu Văn Tịnh." Tường Quan cúi đầu cung kính nói.
"Chuyện cần làm đã làm chưa ?" Thanh âm lãnh lẽo vang lên.
Vương Tuấn Khải quay lưng về phía Tường Quan. Vừa nãy lúc mới tỉnh dậy anh đã nhận được thông tin do Tường Quan gửi liền gọi anh đến.
"Thưa Phó tổng đang tiến hành ạ. Còn Chu Tuyết Kỳ hôm nay là thới điểm rất tốt để ra tay."
"Được cứ làm như vậy. Lui xuống đi."
Tường Quan cúi đầu sau đó mở cửa bước ra ngoài. Vương Tuấn Khải đưa tay nhấn nút call trên bàn phím điện thoại bàn. Lãnh đạm nói "Dọn cơm ra." sau đó sải bước đi vào phòng ngủ của hai người.
Anh bước đến bên giường bàn tay cưng chiều vuốt mặt cậu rù rì "Nguyên Nhi dậy ăn tối nào." Vương Nguyên vẫn mặc kệ cậu kéo chăn kín đầu sau đó lại im lặng ngủ tiếp. Vương Tuấn Khải nhìn vợ nhỏ khóe miệng vô thức cong lên. Anh dùng sức kéo lớp chăn bông ra nâng người cậu dậy ,ghé sát tai Vương Nguyên mà thổi khí "Em muốn anh giúp em mặc đồ sao ?" Tuy là đang ngủ nhưng nghe câu nói nửa đùa nửa thật của anh khiến cậu bừng tỉnh. Đôi mắt to tròn mọng nước nhìn anh. Chỉ chờ cậu mở mắt ra là anh lại hôn cậu. Một tay giữ chặt chân lông một tay liên tục đẩy anh ra Vương Nguyên chỉ còn biết vùng vẫy chứ không thể chạy khỏi anh.
Rốt cuộc thì anh cũng buông cậu ra cậu giương mắt nhìn anh lắp bắp nói "Em... em... cần thay đồ...mau...anh mau ra ngoài đi."
"Không cần em cứ tự nhiên !" Anh tỉnh bơ đáp vẻ mặt vẫn điềm tĩnh như mọi khi.
"Anh điên rồi sao ?"
"Chúng ta là vợ chồng cần gì em phải ngại ?"... Ngưng lại một chút Vương Tuấn Khải tiến gần cậu khuôn mặt tà mị khác thường tiếp ttục cất tiếng "Bà xã chỗ to chỗ nhỏ anh cũng đã thấy toàn thân cao thấp của em anh đều đã chạm vào. Vậy mà em còn xấu hổ sao ?" Vương Nguyên trố mắt nhìn anh khuôn mắt xinh xắn đỏ bừng như quả cà chua chín những lời như vậy mà anh có thể nói ra sao ? Còn nói với bộ mặt rất thản nhiên.
Cậu mím môi trừng mắt nhìn anh "Anh mau ra ngoài...nếu không...nếu không..."
"Nếu không sẽ như thế nào ?"
"Em sẽ không nói chuyện với anh nữa. Và em sẽ không cho anh ngủ chung." Vương Nguyên kiên quyết nói. Cậu đe dọa anh ??