Buổi trưa - 12 :p .m....
Sau khi làm cơm trưa xong Vương Nguyên xếp gọn gàng vào hộp đựng cơm rồi xếp lên nhau thành ba tầng. Cậu chạy lên phòng để thay đồ. Vương Nguyên mặc chiếc áo sơmi sọc caro xanh bên ngoài là chiếc áo len trắng rộng và dài nhìn rất ấm cúng cùng chiếc quần Jean đen và đôi giày oxford cổ ngắn cùng màu. Nhìn cậu rất giản dị và dễ thương.
"Bác quản gia cháu đi nhé !" Cậu chạy nhanh ra cửa nhưng cũng không quên chào tạm biệt quản gia.
"Cậu chủ đi cẩn thận."
Thấy cậu đi ra tài xế tên Tiểu Lãnh vội mở cửa xe cho cậu anh cúi đầu chào "Cậu chủ tôi họ Lãnh ngài có thể gọi tôi là Tiểu Lãnh."
Vương Nguyên cúi đầu chào rồi bước vào. Chiếc xe Porsche lăn bánh đi ra khỏi biệt thự Vương Gia. Thành phố rộng lớn dần dần hiện ra trước mặt cậu Vương Nguyên nhìn qua cửa sổ cảnh vật thật đẹp từ từ khuất xa ở phía sau chỉ thấy sự tấp nập ở đây. Chiếc xe rất nhanh chóng dừng lại ở trước cửa chính của Công ty VR Vương Nguyên bước ra khỏi xe cậu nghẹn họng nhìn tòa cao ốc hùng vĩ này. Đây là công ty của anh sao ? Sao lại có thể hùng vĩ đến thế...
"Cậu chủ có cần tôi đưa ngài vào không ?" Tiểu Lãnh cung kính nói.
"A...không cần...tôi tự vào được rồi." Nói xong hít một hơi thật mạnh cậu bước vào trong công ti.
"Xin hỏi phòng của chủ tịch Vương ở đâu vậy ?" Cậu bước tới quầy lễ tân thật lịch sự hỏi cô gái ở quầy lễ tân ngước mặt lên nhìn. Cậu con trai trước mặt cô nhìn vừa giản dị lại dễ thương. Cô mỉm cười lịch sự nói "Xin lỗi cậu có hẹn trước không ạ."
"Chị cứ nói có người tên Vương Nguyên gặp anh ấy nói tôi đến đây mà." Vương Nguyên trả lời.
"Vâng vậy cậu chờ chút ." Cô gái ở quầy lễ tân nhấn nút gọi trên điện thoại để bàn "Có người tên Vương Nguyên muốn gặp chủ tịch ạ cậu ấy nói là do chủ tịch gọi cậu ấy đến."
"Phiền cậu đi vào thang máy lên tầng 60 phòng của chủ tịch nằm ở phía bên phải cầu thang. Cậu cứ vào đó thư kí Tĩnh sẽ đưa cậu vào." Cô gái ở quầy lễ tân tận tình hướng dẫn cho cậu.
"Cảm ơn chị." Vương Nguyên mỉm cười cúi đầu cảm ơn rồi đi tới thang máy.
Ở trong thang máy hiện tại chỉ có một mình Vương Nguyên tim của cậu cứ liên tục đập cậu cầu mong đừng có ai bước vào. Vì nơi này thật sự quá nghiêm nghị và đông người. Cậu sẽ hồi hộp chết mất. Vừa mới cầu trời khấn phật xong cửa thang máy đột ngột mở Vương Nguyên giật mình nhìn 3 cô nhân viên đi vào trời ạ cậu vừa mới cầu xong mà không cần phải như vậy chứ ? Ngay cả ông trời cũng không giúp cậu sao...hic... Làm ơn mau mau lên tầng 60 đi...Trong lòng cậu không ngừng cảm thán.
"Nè nè..đó là ai vậy ?"
"Không biết...nhìn cậu ta kìa hai tay cầm hai cặp lồng đựng cơm....không biết ở đâu ra nữa."
"Hahaa....quê mùa chết đi được." ( Editor: Chế muôn ở lại làm tiếp thì stop đi \=(((( )
"Phải đó...haha...chắc là osin nhà ai rồi." Ba cô nhân viên vừa mới vào thay nhau thì thầm to nhỏ mỉa mai Vương Nguyên từng câu từng chữ của họ đều lọt vào tai cậu... Nhưng cậu cũng đã quen rồi nên cũng chẳng sao ? Lên đến tầng 55 cửa thang máy lại mở Vương Nguyên nhìn theo cửa thang máy thấy một người đàn ông bước vào cậu buồn chán quay mặt vào trong sao mà cứ vào thang máy hoài vậy ba nữ nhân viên kia đột nhiên cười tít mắt nói "Chào anh ! Dịch thiếu."
"Chào mọi người." Người đàn ông đó cũng vui vẻ chào lại.
"Chị dâu...sao anh lại ở đây ?" Người đàn ông đó đột nhiên tiến gần cậu vỗ vai cậu một cái. Vương Nguyên giật mình quay lại. " Thiên Tỉ..xin chào."
"Đem cơm cho Tuấn Khải sao ?" Thiên Tỉ nhìn hai cặp lồng cơm liền hỏi.
"Ưm...phải !" Vương Nguyên gật đầu nói.
"Coi bộ...em rất thương chồng nhỉ." Thiên Tỉ cười chế giễu.
"Là anh ấy bắt ép em đó chớ...." Cậu bĩu môi lí nhí nói "Mà...anh đừng gọi em là em dâu nữa gọi là Nguyên Nguyên được rồi."
"Haha...được. Phải rồi đây là vợ của chủ tịch ." Đột nhiên Thiên Tỉ đẩy người cậu ra phái trước ba nữ nhân viên kia nhất thời sợ hãi. Họ không ngờ đây là vợ của Chủ tịch vừa nãy còn chê này chê nọ lần này họ chết chắc rồi.
" Mà nè em đeo kính làm gì vậy ? Theo như anh biết thì em đâu có bị cận. Tháo ra đi" Thiên Tỉ đưa tay tháo mắt kính của cậu ra "A...nè..." Vương Nguyên trợn tròn mắt . Vốn dĩ cậu đeo mắt kính là để che mặt mà...Người ta đã cải trang vậy rồi....
"Xin...chào...Cậu chủ." Ba nữ nhân viên cúi đầu chào khi họ ngước mặt lên thì không khỏi kinh ngạc. Cậu con trai trước mắt họ thật khác vừa nãy cặp mắt to tròn đen láy cái mũi nhỏ xinh ẩn phía dưới là đôi môi đỏ mọng hai bên má ửng hồng tự nhiên. nhìn cậu chẳng khác gì búp bê babie.
"Chào mọi người." Cậu cũng lịch sự cúi đầu.
*Đinh..." Thang máy lên đến tầng 60 thì mở cửa.
"Xin lỗi...tôi đi trước." Vương Nguyên vội vã cúi đầu chào rồi đi ra.
"Nè Nguyên Nguyên để anh đưa em vào trong phòng cậu ta cho. Dù sao anh cũng đang có việc cần gặp cậu ta." Dịch Dương Thiên Tỉ cũng đi ra theo.
"Ừm...cảm ơn anh."