Vương Tuấn Khải quay sang nhìn cậu khóe môi cong lên giọng nhỏ nhẹ hỏi "Em đi vì muốn được giới thiệu hay là vì tiệc buffer ?"
"Hả...ừm...vì tiệc buffer ." Vương Nguyên tủm tỉm trả lời. Nghe câu trả lời của cậu ba người đàn ông kia phải bật cười. Cậu bé này có đầu óc thật đơn giản.
"Được. Thứ sáu này cho phép em tham gia."
"Thật sao ? Cảm ơn anh."
"Chà...vậy bữa tiệc hôm đó sẽ rất thú vị." Dịch Dương Thiên Tỉ cười khẩy nói.
"Hửm...?" Vương Nguyên giương cặp mắt to tròn ngây ngô nhìn anh.
"Không cần để ý đến lời của cậu ta." Vương Tuấn Khải quay mặt của cậu về phía anh.
"Oh.."
"Hai cậu còn định ở đây đến bao giờ ?"
"Đây là cách cậu đuổi khách sao ?" Dịch Dương Thiên Tỉ vất mãn nói.
"Phải !" Vương Tuấn Khải thẳng thừng nói . Hai cái tên này ở đây chỉ toàn gây rối mau mau đi về sẽ tốt hơn.
"Chúng tôi sẽ ở lại ăn cơm tối." Lưu Chí Hoành cười tươi trả lời. Ngay khi nói xong anh đã bị Vương Tuấn Khải ném cho cái lườm hung tợn. "Tôi không mời."
"Chậc..,cậu có phải bạn của chúng tôi không vậy ?"
"Phải."
"Vậy tại sao lại đuổi chúng tôi về."
"Vì đây là nhà tôi. Quyền quyết định là do tôi." Anh lạnh lùng nói câu nói của anh khiến cho Lưu Chí Hoành cứng họng trừng mắt nhìn anh.
"Rồi tức là cậu có vợ thì quên bạn." Dịch Dương Thiên Tỉ tỏ vẻ buồn bã nói.
"Đúng."
Lưu Chí Hoành Dịch Dương Thiên Tỉ và Vương Nguyên giương mắt nhìn anh. Trời ạ không những anh không phủ nhận đã vậy còn khẳng định luôn sao ? Có cần phải thành thật như vậy không ? Trong lòng cậu không ngừng cảm thán , hai bên má bỗng dưng ửng đỏ.
"Đồ trọng sắc khinh bạn." Lưu Chí Hoành cầm ly trà đưa lên miệng lầm bầm.
"Ai..Thiên Thiên về thôi trả tự do lại cho họ đi."
"Chậc cũng phải." Dịch Dương Thiên Tỉ đứng dậy đút hai tay vào túi quần , chế giễu.
"Không tiễn." Vương Tuấn Khải vẫn thong thả đọc tạp chí ngay cả một cái liếc cũng không thèm nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ và Lưu Chí Hoành.
"Hai anh đừng giận ở lại ăn cơm đi ." Vương Nguyên lên tiếng hình như lỗi là do cậu vì cậu mà họ mới cãi nhau nên cậu phải giảng hòa thôi.
"Không cần đâu bọn anh mà ở lại thì sẽ không yên với cậu ta đâu." Lưu Chí Hoành trả lời sau đó cùng Dịch Dương Thiên Tỉ đi ra cửa.
"Anh à. Sao anh lại nói như vậy ? Họ sẽ buồn lắm đó." Vương Nguyên ngồi xuống kéo tay anh.
"Đừng lo hai tên đó không giận đâu." Anh buông quyển tạp chí xuống nhìn người con trai kế bên lạnh nhạt trả lời.
"Sao anh biết chứ rõ ràng hai anh ấy đang giận mà."
Vương Tuấn Khải đưa tay đánh nhẹ trán của cậu khóe miệng nhếch lên nói "Nếu chỉ vì chuyện này mà giận thì họ không phải là hảo bằng hữu."
Vương Nguyên xoa cái trán khó hiểu nhìn anh. Không lẽ cậu lo thừa sao ?
"Nè Hoành Hoành tôi mới tìm được niềm vui mới rồi." Dịch Dương Thiên Tỉ vừa đi vừa nói.
"Tôi biết chính là chọc ghẹo tên máu lạnh kia phải không ?"
"Đúng vậy...hahaaa còn cả cậu bé đó nữa."
"Càng ngày càng thú vị rồi..." Lưu Chí Hoành cùng bật cười. Thật ra họ chỉ vờ giận dỗi thôi họ muốn xem phản ứng của Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên như thế nào. Càng lúc anh càng thú vị hơn trước rồi. Hai người ung dung bước vào xe rồi nhanh chóng rời khỏi nhà của Vương Tuấn Khải....