Vương Tuấn Khải nghe câu nói của cậu đưa tay nhéo nhẹ bên má của Vương Nguyên anh khẽ cười kéo cậu lại để đầu cậu dựa vào vai anh vòng tay ôm lấy cậu nỉ non nói "Xem ra bảo bảo sau này sẽ rất giỏi."
"Tuấn Khải sau này bảo bảo ra đời anh không được yêu thương bảo bảo hơn em đó." Vương Nguyên thấy anh lúc nào cũng khen đứa bé trong bụng cậu liền phụng phịu nói.
"Em xem em kìa sao lại đi ghen với con chứ ?"
"Hứ...không biết anh không được thiên vị đấy." Cậu ngước mắt nhìn anh. Vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Vợ anh thật là trẻ con lại đi ghen tị với chính con mình sao ? Haha... cậu thật là đáng yêu. Anh cúi người hôn lên cánh môi đỏ mọng của cậu cưng chiều mà nói "Anh sẽ luôn yêu em."
"Ưm..." Cậu ôm lấy anh dụi cái đầu nhỏ vào lồng ngực anh. Vương Tuấn Khải khẽ cười cậu bây giờ là như thế nhưng sau này có khi nào khi bảo bảo ra đời lại sẽ không thèm ngó tới anh ???
------------------
Buổi chiều ngày hè Vương Nguyên đi ra vườn chăm sóc cho vườn hoa của cậu, cậu đã trồng thêm hoa hồng xanh vào tháng trước. Đang chăm sóc thì đột nhiên có một chiếc xe Porsche đen xuất hiện trong sân nhà cậu.
"Tiểu Nguyên..." Từ trên xe một người đàn ông mặc bộ Âu phục xám tươi cười bước ra.
"Vương Chính !" Nhận ra đó là anh trai cậu Vương Nguyên đưa người ám vệ bình tưới nước đi tới vui vẻ chào hắn. Cũng đã một tuần rồi cậu chưa gặp hắn.
"Em đang làm vườn sao ?"
"Vâng. Anh vào nhà đi !"
Vương Chính nhìn cậu bụng cậu cũng đã to hơn trước ánh mắt hắn bất chợt xuất hiện tia lửa đỏ. Hắn chợt gọi cậu"Tiểu Nguyên chúng ta ra ngoài hóng gió một chút nhé."
"Hóng gió sao ? Em sợ...Tuấn Khải không cho em đi." Cậu ấp úng trả lời.
"Không sao chỉ một chút thôi. Anh là anh trai em mà !" Vương Chính khẽ cười xoa nhẹ đầu cậu.
Vương Nguyên đành gật đầu đồng ý. Dù sao Vương Chính cũng là anh cậu đi một chút thôi rồi về.