Trương Tịch Nhan liền trốn cũng không dám trốn, bằng không Liễu Vũ chắc chắn sẽ chết.
Cái khe ở giữa trán chỗ huyệt thiên mục mở rộng ra hơn nữa, một năng lượng hết sức khủng bố từ bên trong trào ra, bao trùm toàn thân. Một bàn tay duỗi ra đem lôi hướng vềphía bàn tay đó, cái tay khác duỗi hướng Liễu Vũ, lòng bàn tay xuất hiện một cái nửa vòng tròn giống cái đèn lồng đem bộ dáng sâu Liễu Vũ dán ở phía dưới.
Tiếng sấm nổ vang, tia chớp phóng xuất ra ánh sáng bốn phía hoảng đến người không mở mắt ra được.
Trương Tịch Nhan trong chớp nhoáng đã tiếp được đạo sấm từ đại trận giáng xuống, một phen vớt trụ Liễu Vũ nhanh chóng dịch đến vị trí sinh môn trên đại trận.
Cái tay tiếp lôi, bi điện xung từ lòng bàn tay đến canh tay đều bị bong tróc nham nhỡ đến không còn là chính mình, khống chế không được mà run nhè nhẹ.
Cái tay khác trong lòng bàn tay hoa thần cổ được bảo vệ kín mít đã bị doạ sợ hoàn toàn nằm liệt.
Qua mười mấy giây sao, tìm được đường sống trong chỗ chết, Liễu Vũ dần dần có phản ứng. Đầy mặt dại ra mà nhìn về phía Trương Tịch Nhan xuất hiện, ánh mắt nho nhỏ chớp chớp, một bộ bị chấn kinh quá độ, lại có một chút không rõ trạng huống, còn có bộ dáng cảm thán kinh ngạc.
Trương Tịch Nhan đối Liễu Vũ trừ bỏ chịu phục vẫn là chịu phục. Thở dài, nói: "Cổ Đạo Tông phía dưới giáp với Quỷ giới, em đoán tôi có thể hay không bố trí một cái đồ vật lấy mạng phòng ngừa khi có quỷ lén vào Cổ Đại Tông gây chuyện?" Lời vừa nói ra, lại thấy Liễu Vũ nhìn nhìn, sau đó cuối đầu, cắn một ngụm trên lòng bàn tay của nàng.
Hoa thần cổ to bằng ngón cái, cái miệng nhỏ hơn hạt đậu xanh, một ngụm cắn xuống, một bàn tay lập tức hoá đen.
Màu đen theo mạch máu mà nhanh khuếch tán, theo sát là một đạo hồng quang từ vị trí trái tim của Trương Tịch Nhan theo mạch máu mạnh mẽ hướng quanh thân, đem kịch độc Liễu Vũ phóng xuất ra cuốn đãng không còn gì, nhưng Trương Tịch Nhan vẫn bị hoa mắt, quỳ một gối ngã xuống đất.
Trương Tịch Nhan khiếp sợ mà nhìn về phía Liễu Vũ, thầm nghĩ: "Người này hơn một ngàn là ăn thứ gì vậy?" Độc tới như vậy!
Ngay sau đó ý thức được, Liễu Vũ muốn đem nàng cắn chết.
Liễu Vũ cắn trên tay Trương Tịch Nhan, liền thấy cái tay mới vừa biến đen lại hoá trắng trở lại, còn bị một tầng hồng quan cùng chủng loại bao trùm giữ lại, hiển nhiên độc này đối với Trương Tịch Nhan vô dụng. Đang muốn nhả ra, thì thấy Trương Tịch Nhan thân mình mềm nhũn, quỳ ngã xuống đất!
Hữu dụng! Liễu Vũ như chịu được sự ủng hộ lớn hơn, lại hung hăng mà cắn thêm một ngụm trên lòng bàn tay Trương Tịch Nhan, đang chuẩn bị phóng thích càng nhiều độc, liếc mắt một cái thoáng thấy Trương Tịch Nhan đầy mặt khiếp sợ, tựa hồ nhìn như đang bị thương, giống như không nghĩ tới sẽ bị cắn.
Liễu Vũ tức khắc có điểm cắn không xuống được, nghĩ đến việc ở từ đường Liễu gia lại tức giận bất bình, định ca ca mà gặm mấy phát cho cái tay kia huyết nhục mơ hồ, nhưng mạc danh cảm thấy không nỡ cắn.
Nghĩ lại, "Tính, tính, ân cứu mạng không thể cắn." Trương đại lão vừa mới ứng cứu, giờ lại cắn phóng độc trên người Trương đại lão, tựa hồ có điểm quá đáng.
Liễu Vũ tàn nhẫn cắn mấy khẩu, lại không đem Trương Tịch Nhan cắn chết, có điểm xấu hổ lại có điểm chột dạ, cảm thấy như chính mình đã làm chuyện sai lầm, lại giống như không có làm gì.
Trương Tịch Nhan nhẹ nhàng mà kêu một tiếng: "Liễu Vũ?"
Liễu Vũ nghe thanh âm Trương Tịch Nhan thực nhẹ, lộ ra chút ý vị kinh nghi bất định, không biết đối với việc bị cắn có phải không tiếp thu được hay không. Cô có thể cảm nhận được Trương Tịch Nhan đối cô chiếu cố, đối cô tốt, cứu mạng thật nhiều lần, bằng không hiện tại đã biến thành tiểu cánh hoa đang hấp hối sắp chết hoặc là đã over.
Nhưng là, đại lão, đôi ta không thân, cô đối tôi như vậy dụng tâm, làm người rất khó không nhi ngờ cô có động cơ.
Trương Tịch Nhan trên thuyền còn phải cột vào một cái cọc lớn, sinh hoạt ở một nơi kỳ quái. Điều hoài nghi Trương Tịch Nhan là đang làm tà... giáo.
Trương Tịch Nhan lại lên tiếng: "Liễu Vũ" nói: "Nhìn tôi."
Liễu Vũ quay đầu nhìn qua, nghĩ thầm: "Xem cô đẹp hay không à?" Cảm giác được trên người Trương Tịch Nhan có cổ cảm xúc sợ hãi tràn ra, thật là vô ngữ địa đạo nói: "Lạy luôn, tôi lại cắn không chết được cô, Trương đại lão cô tuỳ tiện giơ tay ra là có thẻ bóp chết tôi, cô sợ tôi cái..." chữ cuối kia có điểm dơ, nuốt trở vào.
Trương Tịch Nhan biểu tình phức tạp nhìn hoa thần cô trong lòng bàn tay, biết là Liễu Vũ cắn trong tình huống thần trí thanh tỉnh, trong lúc nhất thời không biết là may mắn hay khó chịu, hoặc là cả hai đều có.
Vô luận là những cổ trùng chết thảm trong sơn động hay là một ngụm kia của Liễu Vũ đều đã xuất hiện hung tính.
Liễu Vũ năm đó gặp nạn thân chết, hồn phách bám vào bản mạng cổ trung, lấy cổ tục mệnh.
Nhiều năm qua đi như vậy, hồn phách cùng trùng thân đã hoàn toàn dung hợp.
Hiện giờ Liễu Vũ là cổ thân, hồn con người, thân thể bản năng thích nơi âm u ẩm ướt lấy độc trùng làm thức ăn. Nếu không tăng thêm khống chế, về sau tháng rộng năm dài, thói quen sẽ dần dần làm một con cổ trùng, thói quen con người, quá khứ cùng ký ức sẽ theo thời gian trôi qua mà chậm rãi mất dần. Nếu lại trải qua một ít kích thích, kích khởi hung tính, sẽ làm quá trình này tăng nhanh, tệ nhất chính là mất đi nhân tính, biến thành một cái mơ màng, hồ đồ, chỉ biết làm theo bản năng vồ mồi sinh tồn, chỉ biết giết chóc sinh linh, cổ xung quanh.
Hiện tại Liễu Vũ đã xuất hiện một ít manh mối cổ hoá, nhưng cũng không tính là nghiêm trọng.
Chung quanh dòng khí bỗng nhiên biến hoá, hình như có cái gì nguy hiểm tới gần.
Đại trận vận chuyển chứ không phải cố định bất động, trận vị của nó cũng đang không ngừng biến hoá. Một khắc trước vẫn đang bình an ở vị trí sinh môn, nhưng khắc sau liền biến thành vị trí tử môn. Liễu Vũ vừa rồi đâm đầu vô chính là vị trí chấn lôi.
Nguyên bản trong bát quái trận, chấn lôi thuộc hướng Đông Bắc. Nhưng là ở Bất Chu Sơn không có phương vị xác định.
Cái trận này, dựa trên bát quái trận mà làm, dung nhập với tính đặc thù ở Bất Chu Sơn, càng thêm nguy hiểm khó dò.
Trương Tịch Nhan là người bày trận cũng không dám ở lâu trong thủ sơn đại trận. Bằng không một người sống sờ sờ ở tại nơi này, vô luận là nhiệt độ trên người hay là hô hấp thậm chí là chân khí vận chuyển, đều là cuồn cuộn không ngừng mà phóng thích tín hiệu hướng vào đại trận, cho thấy có người xâm nhập. Đại trận có mười lăm phút là thời gian an toàn, qua thời gian này, đại trận bắt đầu thanh trừ vật xâm nhập.
Trương Tịch Nhan lập tức mang theo Liễu Vũ rời khỏi thủ sơn đại trận, trở về chỗ ở Liễu Vũ, đem đặt ở trên bàn.
Liễu Vũ biến thành hình người thấy Trương Tịch Nhan đứng ở kia nhìn, bộ dáng không định rời đi, nói: "Cô đang đợi tôi xin lỗi cô sao?"
Liễu Vũ cắn dưới tình huống có lí trí, có thể nói lần này chọc giận Liễu Vũ không phải người khác. Trương Tịch Nhan nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể là chuyện kêu Liễu Vũ đi từ đường. Hỏi: "Tôi cho em đi xem từ đường Liễu gia thôn..." mới nói đến phân nửa, liền thấy ánh mắt Liễu Vũ thay đổi, lộ ra vài phần hung lệ.
Trương Tịch Nhan hỏi: "Em còn muốn cắn tôi sao?"
Liễu Vũ nhìn xuống xúc động muốn cắn Trương Tịch Nhan, kiềm chế lại tính tình, tức giận nói: "Cô có biết vạch trần người khác lừa mình dối người thực sự đáng ghét lắm hay không. Liễu Phong lớn lên như vậy rất giống anh tôi, tôi nhìn hắn chằm chằm thử xem, hắn một chút cũng không thấy kì quái, ngày hôm qua Trương Thuý Phong tới gây phiền toái, toàn bộ người thủ thôn ở Liễu gia thôn thay tôi xuất đầu, một bộ có thể vì tôi mà cùng Trương Thuý Phong liều mạng. Tôi không đần, tôi thấy được hết. Nói đi, cô muốn cho tôi làm gì? Không cần mất công làm nhiều chuyện như vậy. Cô đã cứu tôi rất nhiều lần, coi như tôi trả ân cứu mạng lại cho cô. Tôi trừ bỏ có cái mạng quèn này cũng không còn cái gì khác, nếu cô muốn thì cứ lấy đi."
Trương Tịch Nhan đã thực sự hiểu rõ, Liễu Vũ đối vói cô đã không còn ký ức, quá khứ đã từng, cùng cảm tình đã từng. Nếu cố nhắc lại sẽ làm Liễu Vũ thêm gánh nặng tâm lý. Nghĩ nghĩ, sau đó lấy ra bản mạng linh cổ của mình, đó là một con hoa thần cổ so với Liễu Vũ to gấp đôi.
Lại nói : "Hoa thần cổ nguyên tự Vu tộc Vu thần, đó là một gốc cây thần thụ, có được thần thông rất lớn. Đã từng, em đi theo phượt thủ leo núi, vào nhầm tế đàn cung phùng Vu thần của bộ lạc nguyên thuỷ. Các người bị chộp tới hiến tế cho Vu thần, tất cả đều bị gieo Hoa thần cổ nhưng chỉ có mình em sống sót. Em sống sót trở thành Hoa Tế thần, sứ mệnh của em chính là cung phụng Vu thần, cùng với bảo hộ bộ lạc nguyên thuỷ đó. Tổ tiên nhà tôi, đồng thời cũng là tôi hiện tại, từng là Đại Tế Tư của bộ lạc kia. Tuy em đã quên mất, Hoa tế bộ lạc cũng không còn. Nhưng Đại Tế Tư bộ lạc Hoa Tế vẫn còn nhất mạch sống tới bây giờ, tôi không thể nhìn người đã từng là Hoa Tế Thần bộ lạc của chính mình lưu lạc bên ngoài, cho nên đem em mang theo trở về.
Liễu Vũ đầy. Mặt mạc danh mà nhìn Trương Tịch Nhan, thầm nghĩ: "Cô đoán tôi tin lời cô nói hay không?" Cái đạo lý này, so với việc muốn cầm đi bán còn thái quá hơn. Lại nghĩ: "Cô hay là đổi muốn đem tối dưỡng cho béo rồi cầm đi bán cái ý này, với mức độ đáng tin hơn một chút."
Trương Tịch Nhan đối Liễu Vũ nói: "Tôi dẫn em đi xem xem bên trong Cổ Đạo Tông là cái dạng gì."
Liễu Vũ tức khắc trong đầu đầy dấu chấm hỏi. Đều muốn cắn chết Trương Tịch Nhan, miệng đều đã cắn xuống, Trương đại lão không gây phiền toái, không truy cứu, còn mang đi ra ngoài xem phong cảnh bên trong, là có ý tứ gì?
Trương Tịch Nhan lại thấy bộ dáng ngốc hề hề của Liễu Vũ lại bổ sung thêm câu: "Để tránh em lại cả ngày..." câu nói kế tiếp không dễ nghe, nuốt ngược trở vào.
Liễu Vũ trong lòng hốt hoảng, nếu Trương Tịch Nhan đem cô thu thập một đốn, còn có chút an tâm. Này chẳng sợ đổi thành mẹ, đều đến vén lên tay áo đấm bạo một hồi, đỡ phải cả ngày muốn chạy, còn tổng gặp được nguy hiểm.
Bất quá, đi thì đi! Binh tới đem chắn, thuỷ tới thổ yêm. Nhát gan chết đói, lớn gan chết nó, sợ! Cùng lắm dâng mạng nhỏ lên thôi! Đi thôi!
Liễu Vũ biến thành thân sâu, ghé vào trên vai Trương Tịch Nhan, ngẫm lại, trên vai cũng không an toàn, lại dịch đến dán vào chỗ trái tim, hỏi Trương Tịch Nhan: "Cô không ngại tôi ngồi xổm ở nơi này chứ?" Trái tim là chỗ yếu hại, một khi gặp nguy , Trương đại lão nhất định sẽ bảo hộ trái tim chính mình. Nơi này, ổn!
Trương Tịch Nhan cúi đầu nhìn về phía lệch sang trái vị trí của tim, sắc mặt hiện lên một chút không tự nhiên, thầm nghĩ: "May mắn là em cách một lớp quần áo bò." Không ngại. Mới là lạ. Rất muốn đem Liễu Vũ xách ngược lên trên vai, nhưng thấy Liễu Vũ thành thành thật thật mà nằm bò, rõ ràng bộ dáng không giống như muốn quấy rối, có ý định làm loạn. Lại thấy bản thân mình suy nghĩ nhiều, liền tuỳ ý Liễu Vũ nằm bò.
Liễu Vũ vừa bò ổn định, liền thấy quần áo Trương Tịch Nhan bỗng nhiên giống bị gió thổi bay lên, theo sát xung quanh cảnh tượng rất nhanh mà biến hoá, mau đến nổi tất cả đều là tàn ảnh, lấy mắt nhìn đều không thấy rõ lắm. Định kêu lên, Trương đại lão, cô chậm một chút! Cô là đang bay hay là đang làm cái gì?
Mau đi nhìn xem Trương đại lão, phát hiện động tác kia của Trương đại lão rất giống từ dưới mà nhảy lên từng bậc thang.
Cái có chút quỷ dị. Nhìn cảnh tượng này lùi lại về sau, thực rõ ràng là Trương đại lão đang hướng phía trước chạy, nhưng động tác của Trương đại lão là hướng lên trên nhảy. Này không phù hợp vật lý bình thường! Chẳng lẽ là thị giác bị lừa dẫn phát cảm giác bị lầm?
Đang cảm thấy kỳ quái, Trương đại lão bỗng nhiên dừng lại, đồng thời cảm giác không trọng lựa truyền đến, toàn thân khinh phiêu phiêu, có điểm đầu nặng chân nhẹ tìm không ra phía sau.
Trương Tịch Nhan nói: "Em ngẩng đầu, xem trên đỉnh đầu của mình."
Liễu Vũ thầm nghĩ: "Hay là có quỷ?" Không đúng, Trương đại lão nói Cổ Đạo Tông phía dưới thông Quỷ giới. Hay là mặt trên có thần tiên? Ngẩng đầu, thình lình phát hiện không gian trên trên đỉnh đầu là một mảnh đại dương mênh mông, còn có thuyền ở trên biển chạy, đảo! Nghĩ thầm: "Mình đây không phải đầu hướng xuống, nên xem bị ngược đi." Suy đoán khả năng này nên cúi đầu xem không trung phía dưới, lại thấy dưới chân cũng là một mảnh đại dương mênh mông.
Đại dương mênh mông trên đỉnh đầu có màu xanh thẳm của đá quý, đại dương phía dưới thì đen đến giống như vực sâu, cuộn sóng ngập trời, sóng kia có thể đem thuyền vận chuyển hàng hoá đánh nghiên ngã, ở giữa còn có thuyền chạy kiểu nước chảy bèo trôi. Trên thuyền có đèn lồng, có ánh sáng, có bóng người di chuyển, bay bốn phía quanh thuyền là đủ loại đồ vật kỳ kỳ quái quái, toàn bộ đều là bộ dáng nháo quỷ.
Liễu Vũ nhìn xem phía trên rồi lại nhìn xem dưới chân, tất cả đều là biển, lại hướng bốn phía nhìn một vòng, tức khắc đầy đầu chỉ còn lại tôi là ai? Đây là đâu? Tôi đang ở nơi nào? Mê mang hoang mang toàn phần.
Cô cho rằng Cổ Đạo Tông cùng Thiếu Lâm Tự, núi Võ Đang, Long Hổ Sơn là giống nhau đều tu ở trên núi. Trương đại lão thật trâu bò.. sáng tạo kiến trúc đáng ghi vào lịch sử kỳ tích, đêm tông môn chính mình xây ở không trung.
Hiện tại nhìn đến bản thân mình chính là đang bay ở không trung, ở chỗ khoảng cách không xa, còn có một cái xác động vật với cái đầu thật lớn diện mạo rất quái dị. Thi thể kia mặt ngoài bao trùm một tầng băng, che kín ngân hoa cùng dấu vết xé rách.
Nó đang chậm rãi phiêu động, trên người nó miệng vết thương không ngừng tăng lên, còn có dấu răng mới cắn xuất hiện, giống như có cái đồ vật gì đó vô hình đang gặm cắn thi thể.
Cái xác kia không hề báo trước mà xuất hiện phía bên trái cách vị trí bên này ba bốn mét, sau đó lại dịch về phía bên phải ra ngoài hai mét, rồi biến mất một cách quỷ dị.
Đến nỗi trong tưởng tượng nhìn thấy Vọng Quy Sơn như vậy một ngọn núi, không còn! Không thấy nữa! Chung quanh đủ loại đồ vật kỳ kỳ quái quái bay ra tất cả đều giống như quỷ ảnh, xuất hiện rồi lại biến mất, ngẫu nhiên nơi xa còn xuất hiện một cái xoáy nước, tia chớp gì đó.
Liễu Vũ hỏi Trương Tịch Nhan: "Tôi đang bị ảo giác phải không?" Hay là đại lão đang dùng một loại ảo thuật gì đó?
Giữa trán Trương Tịch Nhan mở ra một đạo khe hở, khẽ quát một tiếng: "Khai!" Một cổ xung kích thật lớn từ cái khe ở giữa trán phóng xuất ra tới, như là bẻ gãy nghiền nát đem những cái đó các loại đồ vật lúc ẩn lúc hiện chung quanh phá huỷ đến không còn một mảnh, ngay cả xoáy nước hay tia chớp xuất hiện đều cùng nhau đâm nát!
Theo sát, xuất hiện ở không trung một quả cầu ánh sáng trong suốt thật lớn.
Bên trong màn hào quang kia là từng toà huyền phù ở giữa còn có đảo nhỏ, trên đảo nhỏ có thôn trang, có thành có trấn, có rất nhiều người sinh sống. Vài gian đảo nhỏ còn có cầu treo nối liền với nhau, còn số còn lại là độc lập, chúng nó lớn nhỏ không đồng nhất, bay ở độ cao cũng không giống nhau. Thoạt nhìn như là không theo theo quy tắc nào mà tụ lại ở bên nhau.
Cầu quang trong suốt cùng vài thứ tình cờ xuất hiện kia là giống nhau, cũng là đang phiêu động, bao gồm các đảo nhỏ bên trong cũng cùng nhau phiêu động.
Trương Tịch Nhan chỉ hướng đảo nhỏ trong suốt cao nhất trong toà đảo kia, nói: "Đó chính là Vọng Quy Sơn."
Liễu Vũ thầm nghĩ: "Cái này lớn nhỏ không tương đương nha." Hỏi: "Mô hình sao?"
Trương Tịch Nhan nói: "Nơi này là Bất Chu Sơn. Không chu toàn, không hoàn chỉnh. Đây còn là con đường duy nhất từ Nhân giới thông đến Thiên giới."
Liễu Vũ nghĩ thầm: "Trương đại lão nói ngày đó phía dưới là Quỷ giới khẳng định không phải dưới chân, chẳng lẻ biển trên bầu trời là Thiên giới."
Lại ngẩng đầu trợn tròn mắt, biển đâu? Như thế nào lại biến thành sao trời? Hay là mưa thiên thạch đang bay. Những tảng thiên thạch lớn từ mặt đất nhanh chóng bay qua, biến mất.
Trương Tịch Nhan nói: "Em cho rằng chúng ta là đang đứng yên, nhưng kỳ thật chúng ta không phải đứng một chỗ, mà là đang không ngừng chuyển động. Dùng một loại lý giải dễ dàng hơn cho em hiểu, nơi này là nhiều cái thế giới xếp chồng liên tiếp nhau, đôi mắt của em không nhìn thấy được, ở chỗ này có rất nhiều thông đạo khe hở Thứ Nguyên Giới. Ở từng cái Thứ Nguyên Giới giống loài cũng không giống nhau. Em đã từng sống ở Quỷ Vu Hiệp, đó là một cái thông đạo ổn định nơi Vu tộc và Quỷ giới lui tới, Thánh sơn nơi Vu thần ở liền ở bên cạnh nó, không gian nơi đó có Vu thần củng cố cung cấp năng lượng, khiến có nó luôn được bảo trì và có thể vững vàng trạng thái."
"Có nhiều Thứ Nguyên Giới rất nhỏ, còn không vững chắc, thậm chí tràn ngập nguy hiểm cùng huỷ diệt. Em nhìn thấy Cổ Đạo Tông cho rằng nó đang ở trước mắt, nhưng kỳ thực giờ phút này chúng ta với Cổ Đạo Tông cách nhau lớn lớn bé bé mấy chục cái khe hở Thứ Nguyên Giới. Một bước đi nhầm, nói không chừng sẽ xuyên là một cái Thứ Nguyên Giới khác. Có rất ít Thứ Nguyên Giới có thể tồn tại sự sống, tuyệt đại đa số đều là từ các loại vật chất nguy hiểm tụ lại mà thành."
"Rất nhiều rất nhiều năm về trước, trên núi Côn Luân có một gốc cây kiến mộc thần thụ, nó có thể xuyên thấu tất cả các khe hở Thứ Nguyên Giới, ở giữa Thiên tộc cùng Nhân tộc hình thành một cái nhịp cầu ổn định. Ở Vu tộc cùng Quỷ giới có cây Vu thần thụ, có thể ở Quỷ giới, Vu tộc cùng Nhân với tạo thành một nhịp cầu ổn định. Bởi vậy, Nhân giới trở thành nơi giao hội Thiên, Quỷ, Vu tam giới. Sau lại, Thiên, Quỷ, Vu tam giới vì tranh đoạt Nhân gian địa giới nhầm khống chế quyền thu lấy hiến tế nhiều hơn dẫn đến đại chiến. Kiến mộc thần thụ trên núi Côn Luân bị huỷ, Cổ thần thụ cũng lọt vào thương nặng mà rơi xuống Nhân gian trở thành bộ lạc Hoa Tế cung phụng thần thụ. Đại Tế Tư bộ lạc Hoa tế nhất mạch duy trì từ giữa trận đại chiến, di lưu ở Vu tộc nhân gian cùng với Nhân tộc thông hôn sở sinh hậu đại."
"Tôi trải qua nhiều năm nghiền ngẫm, nắm được chút ít nguyên tắc sáng lập Thứ Nguyên Giới, đem Cổ Đạo Tông xây dựng ở nơi này. Nó tựa như một phi thuyền vũ trụ bay trong không gian vũ trụ. Phiêu đãng ở giữa những cái khe hở Thứ Nguyên Giới. Tôi cùng Vu thần làm giao dịch, lấy từ nó một ít nhánh cây, đem số đó thành lập thông đạo quy tắc khắc vào giữa các pháp trận trên phi thuyền, tạo thêm một số phi thuyền nhỏ làm phương tiện giao thông, tuy rằng ngồi trên phương tiện giao thông được đặc thù nhưng không bao giờ trở lại được Cổ Đạo Tông!
"Em muốn an toàn rời đi Cổ Đạo Tông, trừ phi tôi mang em ra ngoài hoặc là chỉ có thể ngồi phi thuyền rời đi."
Cái này đã hoàn toàn vượt qua nhận biết của Liễu Vũ, nghe giống như nghe thiên thư. Bất quá, ý tứ của đại lão thì hiểu rõ. Định trốn, không có khả năng, gạt bỏ ý niệm, đừng cố chạy nữa.
Liễu Vũ lại làm tổ nơi trái tim Trương Tịch Nhan, được mang về Liễu gia thôn.
Không có so sánh không có đâu thương, đi xem qua Cổ Đạo Tông cái nơi quỷ quái, khi trở lại trong thôn nhìn nơi chốn chỗ nào cũng cảm thấy thật tốt.
Bất quá. Có phải Trương đại lão đã làm ra chút đặc hiệu để hù doạ, xác định về sau không dám trốn đi.
Liễu Vũ thoáng thấy Trương đại lão lấy ra một cây cột bằng gỗ cao cỡ một người trưởng thành "Bang" một cái, dùng tay đấm thẳng cây cột xuống đất. Một cái đấm kia nắm theo tim cùng kéo xuống, cả người đều trở nên nặng trĩu, có loại cảm giác khó chịu như bị núi đè.
Thầm nghĩ: "Này là cái dạng đồ chơi quỷ gì?"
Tâm niệm còn chưa xong lại thấy Trương đại lão như là ảo thuật lấy ra thêm một cây cột đồng dạng, một bước nhảy ra ngoài vài trăm mét, ở con đường trong thôn nhất định sẽ đi qua đánh xuống một cây ở chính giữa, sau đó lại lấy ra một cây, thay đổi vị trí đánh vào trong đất..
Trương đại lão một hơi hướng trong đất đánh xuống mười hai gốc cây cột, đem chính phòng ở, sơn động phía sau cùng rừng cây nhỏ bên cạnh vây lên.
Mười hai gốc cột kia dưới mặt đất "Hô, hô, hô, hô" mà hướng trong bao quanh một loại cảm giác thật đáng sợ, ép tới cả người không được tự nhiên. Không cần dò thử đều biết cái đồ chơi này chính mình không thể đối phó được.
Liễu Vũ hỏi Trương Tịch Nhan: "Đại lão, đây là muốn làm cái gì?"
Trương Tịch Nhan lấy ra ba quyển sách dưa cho Liễu Vũ nói: "Khi nào học thuộc, khi đó thả em đi." Lại lấy một cái hộp và một cái lư hương đưa cho Liễu Vũ nói: "Ngưng thần phù dùng nhiều hao tổn tinh thần, đây là dưỡng hồn hương, em có thể dùng cái này."
Liễu Vũ tiếp nhận sách, quyển thứ nhất vẫn là 'Cổ Đạo Tông tông môn quy củ', quyển thứ hai là 'Trấn áp linh cổ Vu thần bảo điển' quyển thứ ba là 'Vu thần huyền linh kinh'. Đây là xem thiên phú tốt, nên muốn truyền công thụ nghệ a.
Liễu vũ rốt cuộc lấy đại lão đối với chính mình dụng công lương khổ ở đâu, vì cái gì mà đào tim móc phổi đối tốt với cô. Lập tức học theo bộ dáng bái sư của điện ảnh trên TV, phác thông quỳ xuống đất, hạ xuống một cái đại lễ, "Sư phụ tại thượng, xin nhận của đồ nhi một lạy." Từ hôm nay trở đi cô chính là đệ tử của đại lão khai tông môn phái Cổ Đạo Tông, về sau tất cả mọi người nhìn thấy đều cung kính mà kêu Liễu Vũ lão tổ!
B.A