Trương Tịch Nhan dưới điều kiện có nhiều tài nguyên tu luyện chống đỡ, nếu chỉ là tu luyện hồn phách, sẽ so với Liễu Vũ nhẹ nhàng hơn rất nhiều, có thể nắm tới chín phần trong vòng mười năm là có thể thành thần. Do nàng có Thiên Nhãn, mặc dù đây là tự tin lớn nhất của nàng, là trợ lực thành thần lớn nhất của nàng, đồng thời nó cũng là lực cản lớn nhất. Người có Thiên Nhãn phương thức tu luyện, cùng những người khác hoàn toàn bất đồng.
Thần hỏa Thiên Nhãn muốn thăng cấp cần rất nhiều năng lượng giống như một cái động không đáy, chỉ hấp thu lấy thần hỏa khác thì không đủ chống đỡ để Thiên Nhãn thần hỏa thăng cấp, ngoài ra thần hỏa còn rất khó tìm, lại cực kỳ trân quý, Trương Tịch Nhan trừ bỏ thu thập thần hỏa ở bên ngoài, còn cố ý thu thập thêm một lượng lớn loại năng lượng này từ những Thứ Nguyên Giới không có sinh mệnh sinh sống, lấy những thứ đó để bù khuyết cần có để thăng cấp Thiên Nhãn thần hỏa.
Trong quá trình tu luyện, yêu cầu dùng Thiên Nhãn thần hỏa rèn luyện thân thể cùng lúc với nguyên thần hồn phách, nếu không một khi thân thể hoặc nguyên thần hồn phách không chịu nổi năng lượng Thiên Nhãn thần hỏa, lúc đó sẽ dẫn tới thân xác bị hóa thành tro tàn, tác dụng làm vật dẫn của Thiên Nhãn thần hỏa bị mất đi sẽ phát sinh nổ mạnh mang tính hủy diệt.
Toàn bộ quá trình rèn luyện cực kỳ thống khổ, cần phải dùng cảm giác đem Thiên Nhãn thần hỏa hóa thành từ tia cực mỏng, dùng lửa nhỏ bằng phương thức hầm chậm để ngao luyện nguyên thần hồn phách cùng thân thể, còn cần phải khống chế độ thiêu đốt của lửa một cách chính xác, nếu không một khi vượt quá phạm vi thừa nhận hoặc là tốc độ trọng tố chữa thương của cơ thể không theo kịp tốc độ bị tổn hại, liền mất đi khống chế dẫn tới thiêu chết chính mình.
Cảnh này khiến nàng không thể để ra một sai lầm nào, cần thiết luôn giữ thanh tỉnh mà tiếp nhận rèn luyện đầy thống khổ, nên không có dư tinh lực để ứng phó với tình huống phát sinh ở ngoại giới cùng với khống chế năng lượng của Thiên Nhãn thần hỏa phóng ra khi dao động.
Nếu nàng có thể thành công thăng cấp, thu hoạch được sẽ vô cùng lớn, nàng sẽ không còn sợ bất luận kẻ nào, cùng song song đó khả năng nàng không thành công thành thần cũng rất cao.
Trương Tịch Nhan vì phòng bị việc bị quấy rầy khi bế quan, nên trực tiếp đi tới chỗ sâu nhất trong nơi loạn lưu, ngay cả cảm giác với Vu thần thụ nàng cũng liền chặt đứt.
Nếu nàng thành thần, Vu thần thụ cũng không phải là đối thủ của nàng, ai biết được Vu thần thụ có vì việc đảm bảo cho bà ta không chịu uy hiếp mà ra tay trở ngại nàng thành thần hay không?
Trương Tịch Nhan đánh cuộc không nổi chuyện này, chỉ có thể làm tất cả mọi người đều không thể thấy được nàng, để đảm bảo an toàn cho bản thân mình.
Rèn luyện thăng cấp là quá trình thống khổ mà dài dòng, nếu là trước kia, Trương Tịch Nhan chứa chắc có thể nắm chắc chịu đựng được không, dù sao cũng quá thống khổ, ngoài ra thời gian liên tục quá dài, phảng phất như hãm sâu vào cái loại thống khổ vĩnh hằng, nhìn không thấy được hy vọng thành thần, chỉ nhìn thấy được tài nguyên dự trữ nhanh chóng bị tiêu hao.
Phảng phất đã có thể dự kiến rằng thăng cấp thành thần thất bại, nếu có thể kết thúc cái loại thống khổ này, thất bại hoặc là tan thành mây khói lại có gì luyến tiếc?
Nhưng hôm nay nàng cần thiết phải chống chịu, chỉ có thành không thể bại. Mặc dù thật sự hao tốn hết tài nguyên, nàng sẽ lựa chọn tự cắn nuốt luôn cả huyết nhục của chính mình để cung ứng nguyên thần thành thần, dùng nguyên thần tiếp tục chịu tải Thiên Nhãn thần hỏa để tiếp tục tồn tại trên thế gian này.
Nếu không còn thân thể có thể dùng những phân thân mà bản thân nàng đã giấu đi một lần nữa trọng thân tu luyện thành thần, còn nếu không có nguyên thần hồn phách liền xem như đã tử vong.
Cũng may, lần này tài nguyên chuẩn bị cũng đủ nhiều.
Trương Tịch Nhan không cần phải đi đến một bước kia.
Vì phải cần thời gian rất lâu, thế cho nên nàng dùng Thiên Nhãn thần hỏa chia ra rèn luyện toàn bộ nguyên thần hồn phách, thân thể, Thiên Nhãn thần hỏa cùng lúc, sau đó ba cái phân thân nàng chia ra tu luyện thử dung hợp lại, hoàn mỹ trong một lần liền thành công đánh sâu vào thần cảnh, ngay cả chính bản thân nàng cũng không phản ứng kịp, thậm chí có chút khó có thể tin.
Nàng biến lại thành một sau đó xem xét thân thể cùng nguyên thần hồn phách của chính mình, lại thử phóng xuất ra thần hỏa Thiên Nhãn xem uy lực của nó, rốt cuộc mới xác định chính mình đã thành thần.
Sau khi Trương Tịch Nhan xác định bản thân đã thành công thành thần, chuyện đầu tiên chính là nhanh chóng chạy về Vu Đạo giới.
Vu Đạo giới so với lúc nàng rời đi có rất nhiều biến hóa, nguyên bản dân cư tuyệt tích trong rừng rậm thời nguyên thủy xuất hiện thôn trang, nhà cửa cùng thành trì, bọn họ tu sửa lại đường đi, khai khẩn đất đai để tiến hành nuôi thả gieo trồng. Vô luận là dân cư, hay là các bộ lạc khác của Vu tộc số lượng đều tăng trưởng đến nổ mạnh.
Cái này làm tâm tình đang treo của Trương Tịch Nhan được thả lỏng.
Thế này chứng tỏ ở đây không có phát sinh chiến tranh, cũng không có xuất hiện thiên tai nhân họa, chỉ có ở hoàn cảnh an ổn, số lượng quần chủng mới tăng trưởng như thế.
Cổ Đạo Tông biến hóa không lớn.
Phàm nhân thọ mệnh ngắn, hai mươi năm đó là một thế hệ người, đối với đệ tử nội môn Cổ Đạo Tông mà nói, hai mươi năm có lẽ chưa đủ bằng thời gian của một lần bế quan. Tiết tấu và sinh hoạt của người tu luyện chậm hơn nhiều so với phàm nhân.
Lê Vị lười biếng mà ngồi ở trong viện ở Vân Hải Ngọc Các, không chút để ý mà uống rượu, trong mắt dần dần nhuộm nồng men say, ánh mắt mơ hồ, không biết suy nghĩ đã thổi tới nơi nào.
Trương Tịch Nhan đi đến bên cạnh Lê Vị, cúi người kề sát vào nhìn lại.
Lê Vị mắt say lờ đờ mông lung mà nhìn Trương Tịch Nhan, nhưng lên tiếng gọi lại là “Ô Huyền”, giơ tay lên sờ mặt Trương Tịch Nhan, ánh mắt ôn nhu lưu luyến tràn ngập quyến luyến.
Trương Tịch Nhan tâm nói: “Con ma men nhỏ!”
Lê Vị say thành như vậy, cùng nói cô ấy giải thích rằng nhận nhầm người cũng vô dụng. Trương Tịch Nhan tịch thu lấy rượu của Lê Vị, không cho cô ấy tiếp tục uống nữa, sau đó lập tức từ tại chỗ biến mất, đi về phía huyền bí cảnh thi quái tìm Liễu Vũ.
Lê Vị sờ soạng cái không, tự giễu mà cười khẽ một tiếng, tâm nói: “Ảo giác sao?” Thói quen tính sờ kiếm rượu, lại phát hiện bầu rượu cũng biến mất. Cô ấy sửng sốt, chống đỡ cái trán nặng trĩu, nghĩ thầm, “Có ai vừa tới đây sao?” Ai dám lấy rượu của mình chứ?
Cô ấy không chờ được suy nghĩ cẩn thận, suy nghĩ trong đầu liền không thể khống chế được lại tiếp tục bay đi xa.
Trương Tịch Nhan đi đến sơn động phía trước thần miếu.
Liễu Vũ ở trong góc bày một cái giường với thủ công xấu xí, ngủ đến ngay cả một tiếng động cũng không có, phảng phất như một con rắn tiến vào trạng thái ngủ đông khi mùa đông giá rét tới.
Bộ dáng này của Liễu Vũ làm Trương Tịch Nhan không chút nghi ngờ, nếu chính mình không trở lại, Liễu Vũ có thể vẫn luôn tiếp tục ngủ như vậy.
Trương Tịch Nhan giơ tay phất nhẹ lên cái phân thân của mình đang nằm trên một chiếc giường khác, phân thân kia tức khắc biến thành một giọt tinh huyết bay vào trong cơ thể của nàng, tiếp theo có thêm bảy giọt tinh huyết từ nhiều nơi khác nhau cũng bay trở về cơ thể nàng, trong số những giọt tinh huyết chưa về cơ thể Trương Tịch Nhan trong đó có một giọt bay ra từ trong giới thạch của Liễu Vũ.
Trương Tịch Nhan ở mép giường của Liễu Vũ ngồi xuống, đem Âm Sát khí độ vào trong cơ thể của Liễu Vũ.
Liễu Vũ chịu ngoại giới kích thích, tế bào trong cơ thể bắt đầu hoạt động, tiếp theo từ từ mở bừng mắt.
Liễu Vũ nhìn thấy Trương Tịch Nhan liền sửng sốt, theo bản năng mà nhìn về phía cái giường phân thân kia nằm, liếc mắt một cái thấy trên đó trống không, liền nhảy dựng lên, không tin vào mắt mình liền nhảy qua đó ở trên giường sờ tới sờ lui, chỉ về phía Trương Tịch Nhan, lại chỉ về phía giường: “Là chị?” Không phải đâu ha, cái này cũng tự mọc ra ý thức của nó sao?
Liễu Vũ nháy mắt vô ngữ. Cô ngồi ở mép giường, nghiêng đầu nhìn về phía Trương Tịch Nhan hỏi: “Đánh thức tôi dậy làm cái gì? Tôi với chị quen thuộc lắm à?”
Không thân sao? Tầm mắt Trương Tịch Nhan hướng về phía Liễu Vũ đang ngồi đảo qua, tức khắc hiểu được đây là nhận sai người. Giữa trán nàng bắt đầu xuất hiện một cái khe, Thiên Nhãn theo đó lộ ra.
Trương Tịch Nhan đã trở lại rồi sao? Không có khả năng đi, chính mình mới vừa nhắm mắt lại ngủ chắc được hai giây thì phải? Trương Tịch Nhan này liền thành thần rồi sao? Hay là cái phân thân kia cũng có Thiên Nhãn? Thiên Nhãn liền không như cải trắng phân bố rộng rãi vậy đi. Liễu Vũ hỏi: “Chị là vị nào?”
Trương Tịch Nhan đáp: “Trương Tịch Nhan.”
Liễu Vũ nói, “Ý tôi là hỏi chị là bản tôn hay là phân thân?”
Trong mắt Trương Tịch Nhan hiện lên một tia bất đắc dĩ, tiếp theo liền phóng xuất ra thần uy bao trụ lấy Liễu Vũ.
Cảm giác cực độ đáng sợ nháy mắt bao trụ lấy Liễu Vũ, phảng phất chính cô trong nháy mắt bị biến thành một con sâu nhỏ bé yếu ớt như sợi tóc, mà trên đầu lại có một tòa núi lớn đang đè ép xuống.
Thân thể Liễu Vũ so với suy nghĩ còn phản ứng nhanh hơn, trực tiếp trượt chân từ mép giường quỳ xuống, tràn đầy sợ hãi mà nói xin tha: “Đại lão, em sai rồi….” Nói hết câu, mới cảm thấy được bản thân mình đang run, cảm giác đáng sợ kia không hề dự triệu mà biến mất.
Lý trí cô trở về, cúi đầu nhìn động tác của chính mình, không nhịn được lại dỗi một tiếng, nói: “Trương Tịch Nhan, chị cảm thấy mình có quá đáng quá không? Đem em nhốt ở nơi này, khi trở về lại để cho em quỳ xuống.” Cô ngồi quỳ trên mặt đất, ăn vạ, không chịu đứng dậy, sinh khí.
Trương Tịch Nhan đi qua, kéo Liễu Vũ đứng lên, nhẹ giọng nói: “Chị đã thành thần.”
Liễu Vũ bắn cái mắt trắng qua cho nàng, nói: “Thấy rồi, em đây không mù.” Cô vừa rồi còn quỳ! Đồng dạng đều là thần, vì cái gì mà chênh lệch lại lớn tới như vậy? Tốt xấu gì chính mình còn thành thần trước mà, Trương Tịch Nhan phóng xuất áp lực ra tới, chính mình không nói có khả năng đánh ngược trở về, như thế nào đều có thể phản kháng lại hai lượt đi, kết quả, ha hả, trực tiếp quỳ xuống, không hề có tôn nghiêm, mặt mũi cũng không còn.
Trương Tịch Nhan nhìn quanh bốn phía xung quanh sơn động, tìm được vị trí của sinh môn, mang theo Liễu Vũ bước một bước đi qua, liền xuất hiện ở chỗ quảng trường thần miếu.
Chấm hỏi. Liễu Vũ đầy mặt kinh ngạc nhìn Trương Tịch Nhan, hỏi: “Này liền ra khỏi? Một bước liền có thể ra ngoài, thậm chí không cần mở cơ quan hay thì triển pháp thuật linh tinh gì đó sao? Cũng không cần phá trận luôn à?”
Trương Tịch Nhan nhìn thấy phản ứng của Liễu Vũ, lập tức hiểu ra, Liễu Vũ tám phần là bị nhốt ở đây. Nàng nhìn thấy bộ dáng như muốn xù lông của Liễu đại tiểu thư, muốn chừa mặt mũi cho cô nên không nói một cái trận đơn giản như vậy lại bị vây khốn, nên uyển chuyển mà nói: “Đây là huyền bí cảnh thi quái, có pháp thuật giam cầm, thần miếu lại có phòng ngự đại trận, liền không cần bố trí trận pháp gì quá phức tạp. Trong sơn động có thông đạo nối thẳng tới ngoại giới, nhưng phương vị sẽ biến ảo theo sự biến hóa của phòng ngự đại trận ở thần miếu, cứ dùng cách đơn giản nhất là tìm được vị trí của tám phương vị, sau đó tìm ra sinh môn là có thể đi ra.”
Liễu Vũ: “..........”
Đệ tử tuần tra và đệ tử chấp cương ở trước thần miếu nhìn thấy Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó nhất trí mà quỳ xuống.
Trương Tịch Nhan thấy có sự xuất hiện của nhiều gương mặt mới, liền biết hẳn là đổi qua rất nhiều quá trình thay người, chỉ là không biết chính mình đã bế quan bao lâu. Nàng phỏng chừng hỏi Liễu Vũ không không thể biết được, liền đi đến đại trận mà mình bố trí ở khu thương nghiệp đối diện. Trên đại trận có nhật nguyệt luân chuyển, đến xem đại trận đã vận chuyển qua mấy vòng là có thể biết chính mình đã bế quan được bao nhiêu năm.
Nàng liếc mắt đảo qua một cái, nhanh chóng xác định được số vòng đại trận luân chuyển, liền ngây ngẩn cả người: 35 năm?
Chính mình chỉ dùng 35 năm liền thành thần?
Trương Tịch Nhan lại một lần nữa xem qua quỹ đạo vận chuyển của pháp trận, xác định chính mình tính không có sai số, lại đi đến khu vực quản lý khai thác mỏ, xem qua lịch ngày cũng báo biểu, danh sách thay đổi người mà bản thân không có xem qua, thật sự chỉ tốn 35 năm liền thành thần.
Nàng nhớ rõ cảm giác lúc đó của chính mình hẳn là lâu hơn 3000 năm. Không biết bởi vì thống khổ mà sinh ảo giác, hay là lúc đó lực lượng Thiên Nhãn hình thành vực tràng tạo thành tốc độ dòng chảy thời gian không giống nhau. Bất quá, thuận lợi thành thành, ngoài ra chỉ tốn có 35 năm, là thật sự rất may mắn.
Liễu Vũ đi theo bên cạnh Trương Tịch Nhan, tầm mắt không ngừng mà trên người Trương Tịch Nhan đánh giá. Nếu không phải vừa rồi Trương Tịch Nhan làm cho cô quỳ, thật đến hoài nghi có phải có một cái bản clone nào chạy tới giả mạo hay không. Thật sự là, nhìn không ra được nửa điểm bộ dáng thành thần nên có, không có thần quang dật án, không có buff khí tràng đặc biệt, cùng trước kia trên cơ bản thoạt nhìn không có gì khác nhau. Sau khi Trương đại lão thành thần, là giản dị tự nhiên như vậy sao?
B.A