Trương Tịch Nhan nhìn thấy bộ dáng một mặt đau lòng của Liễu Vũ, liền không nhịn được mỉm cười, an ủi nói: “Thiên tài địa bảo cũng chia cấp bậc. Quỷ Thái Tuế này thuộc cấp bậc linh bảo, đối với ai tu luyện dưới hóa linh cảnh thì có công hiệu diệu kỳ, nếu là hai chúng ta tự dùng, cũng chỉ có thể dùng làm dược liệu chữa thương thôi, nhưng cũng sẽ có dược liệu khác để thay thế, dùng làm dược liệu không khỏi có chút lãng phí.”
Móng Heo từ bên ngoài chui vào tới, bằng tốc độ nhanh nhất nhào về phía thịt linh chi.
Trương Tịch Nhan tay nhanh mắt lẹ, một phen chụp lấy Móng Heo, sau đó dùng đầu ngón tay ngắt xuống một khối nhỏ Quỷ Thái Tuế cho nó, nói: “Ăn cho đỡ thèm được rồi.”
Cái miệng nho nhỏ của Móng Heo gặm lấy khối Quỷ Thái Tuế, cảm thấy mỹ mãn mà oạch một cái lập tức bay đi.
Trương Tịch Nhan nhìn Móng Heo bay đi tìm Trương Kiều Nghiên, dừng ở trên vai của bà nội ba nhâm nhi khối Quỷ Thái Tuế, đôi mắt nàng một mảnh mềm mại. Móng Heo là bản mạng linh cổ của a cha của nàng kiếp trước, a cha không còn nữa, Móng Heo liền vì a cha mà thủ mộ hơn 5000 năm, sau khi đi vào Bất Chu Sơn liền làm bạn với nàng hơn 1000 năm, một lão cổ trùng tổ tông hơn 7000 tuổi, tâm trí vẫn giống một đứa trẻ mấy tuổi, ngay cả muốn hóa thành cổ yêu cũng khó, lại tổng vì nàng ở thời điểm nguy cấp dùng tánh mạng ra để bảo hộ nàng.
Bất Chu Sơn sinh tồn không dễ, có thân nhân bên người, có người yêu làm bạn, cũng có nơi để an cư lập nghiệp nơi dừng chân lâu dài mà kinh doanh, cũng xem như viên mãn.
Trương Tịch Nhan quay đầu lại, yên lặng nhìn Liễu vũ, thật muốn vĩnh viễn ở bên cạnh em ấy thật lâu thật về sau.
Liễu Vũ cực thích bộ dáng nhìn mình như thế này của Trương Tịch Nhan, lượng lượng, mềm mại, giống như có thể đem người khảm sâu vào trong tim.
Hai nàng bốn mắt nhìn nhau, không khí vừa lúc, Trương đầu gỗ - Kế Bình đi vào, rất kích động kêu lên: “Mẹ ơi mẹ, số lượng và chất lượng của quỷ linh tinh ở nơi này đều tốt đến thái quá, so với trong tưởng tượng……” Lời hắn nói được một nửa, nhìn thấy mẹ nhà mình và Liễu Vũ nhìn qua cùng lúc, ánh mắt có điểm quái quái, không khỏi sửng sốt, tâm nói: “Mình vừa quấy rầy việc gì phải không ta?” Sau đó nhìn khoảng cách đứng của hai người, cũng không giống như bộ dáng đang phát sinh chuyện gì đó. Huống hồ, đây còn là đang ở lều! Hắn liền nghĩ, có thể là bản thân hắn đã suy nghĩ nhiều, liền tiếp tục nói: “Con từ trước tới nay chưa từng thấy qua vừa đào qua khỏi lớp đất liền đến nguyên thạch, con liền cắt thử mấy khối đó, mở ra tới không chỉ có quỷ linh tinh to cỡ một người, độ tinh khiết cũng rất cao.”
Trương Tịch Nhan nhớ đến nàng cùng Liễu Vũ gặp được cái con đại quỷ sinh ra từ quặng quỷ linh tinh, tâm nói: “Liền cái thứ quỷ vật cộng sinh còn có, quặng này có thể không phú được sao?”
Trương Kế Bình nói xong, liếc mắt một cái liền thấy được Quỷ Thái Tuế được đặt trên bàn cắt, yên lặng nhìn thêm một lúc, sau đó giơ tay sờ sờ, không xác định hỏi: “Thái Tuế thịt linh chi thuộc tính Âm Sát? Quỷ Thái Tuế?”
Trương Tịch Nhan nói: “Có thể luyện chế thành đan dược niết bàn, dùng cho đệ tử thân chết nhưng nguyên thần hồn phách vẫn còn để trọng tố thân xác.” Một khối lớn như vậy, đủ mở ra mười mấy cái lò, mỗi cái lò có thể cho ra từ hai mươi tới hơn một trăm viên, có thể giúp được rất nhiều đệ tử cấp thấp trọng tố lại huyết nhục chi thân.
Tuy nói nguyên thần hồn phách vẫn còn có thể tu luyện Quỷ đạo, nhưng con đường tu luyện sẽ rất khó khăn, mà trên đường tu luyện có nhiều đạo khảm, lại nhiều bình cảnh, có đôi khi chỉ kém một bậc thang, hay chỉ còn một bước liền bước qua, nhưng cảnh ngộ lại khác biệt như trời với đất, thậm chí có thể là sinh tử chi biệt.
Trương Kế Bình “Dạ” một tiếng đồng ý, lập tức lấy ra hộp ngọc có phù văn phong ấn, thật cẩn thận đem Quỷ Thái Tuế cất vào.
Trương Tịch Nhan hỏi: “Trước đó cậu cấp cho Liễu Vũ thợ mỏ, nhưng sao lại từ chỗ này của em ấy cắt chia để làm vậy?”
Trương Kế Bình nghe vậy liền biết mẹ ruột là đang muốn tính sổ, lập tức nói: “Tổng không thể để Cổ Đạo Tông bỏ người bỏ công không không được, đại tông sư thủ tịch pháp trận của phòng pháp trận đều phái cho cô ấy.”
Trương Tịch Nhan nói: “Cùng một hạng mục mua bán mà thu tiền tới hai lần thì không thích hợp, đã vậy hôm nay cậu còn nhận lấy mấy chục cụ kim giáp thi quái của em ấy.”
Toàn thân kim giáp thi quái đều là bảo, một thân huyết nhục kia so với quỷ linh tinh còn đáng giá hơn, đặc biệt là thi đan, đều đủ để hắn có thể đánh sâu vào một cảnh giới tăng thêm thực lực. Trương Kế Bình luyến tiếc đem kim giáp thi quái trả lại, nói: “Nếu không, con sẽ chiết hiện.”
Liễu Vũ nói: “Tôi đây có sẵn cả cái quặng quỷ linh tinh, còn thiếu chút đỉnh linh tinh của cậu sao?” Cô lấy ra quyển trục định ra khế ước với Trương Kế Bình một lần nữa, nói: “Tới đây, ký vào chia lại một lần nữa a.”
Trương Kế Bình muốn quay đầu bỏ đi, nhưng không dám, đành cùng Liễu Vũ ký lại khế ước hiện tại, một lần nữa phân chia lại ký tên xác nhận. Hắn ký xong, nhỏ giọng hỏi câu, “Mẹ, thương con trai hay là….. Thương người kia a?”
Trương Tịch Nhan: “........”
Trương Kế Bình làm bộ cái gì cũng chưa hỏi, ôm lấy Quỷ Thái Tuế rời đi.
Liễu Vũ tiến đến trước mặt Trương Tịch Nhan, hỏi: “Trương Tịch Nhan, thương con trai hay là….. người kia, thương người nào hơn nha?”
Trương Tịch Nhan quét mắt qua bốn phía, xác định không có ai, liền nhẹ nhàng hôn lên môi Liễu Vũ một cái. Thương người này, được rồi chứ.
Nàng không mặt mũi tiếp tục ở lại nơi này, xoay người đi về hướng kho nguyên thạch bên cạnh.
Từ lúc đào ra Quỷ Thái Tuế đến bây giờ, đã khởi công gần bốn năm canh giờ, chỉ một phiến khu vực khai thác này là mở ra hơn một trăm cái giếng mỏ, ngoài ra toàn bộ đều đang khởi công.
Một lượng lớn nguyên thạch được đào ra không ngừng, thợ mỏ hưng phấn đến độ luyến tiếc nghỉ ngơi, mồ hôi như mưa mà tiếp tục liều mạng huy xẻng đào quặng.
Xe quặng lôi kéo nguyên thạch vừa đào ra từ quặng vận chuyển đến kho nguyên thạch, nhập kho.
Kho nguyên thạch liền ở ngay liều bên cạnh, hơn ba mươi cổ người tổ tông phân tán ở trong và ngoài kho nguyên thạch, đem nơi này hộ đến một con sâu cũng không bò vào được.
Khi Trương Tịch Nhan mang theo Liễu Vũ đi vào, Liễu Thụ đang cùng vài vị quản sự tụ ở trước đống nguyên thạch thảo luận.
Mọi người thấy hai nàng tiến vào, đồng loạt hành lễ.
Liễu Thụ hỏi: “Nghe nói các khu vực khai thác mỏ đều đào ra một lượng lớn linh tinh, còn có thiên tài địa bảo, chúng ta cũng có phải nên mở thử xem không? Nguyên thạch có tỉ lệ không tốt giống nhau đều đem đi bán. Cũng chính là tục hay gọi là đổ thạch, người khác sẽ dùng linh tinh hoặc linh ngọc để nguyên nguyên thạch về mở, có thể kiếm lợi cũng có thể mất máu, nhưng đương nhiên, phần lớn tình huống đều sẽ bị mất máu.
Nguyên thạch qua tay thợ thủ công quặng xưởng nhiều không kể xiết, mở nhiều nguyên thạch, hoặc ít hoặc nhiều còn tích góp được kha khá kinh nghiệm, dù là cảm giác không thể thăm tiến vào trong nguyên thạch, nhưng có thể căn cứ vào tình huống hàm lượng mạch khoáng cho ra nguyên thạch, hơn nữa có thể thông qua màu sắc của bề ngoài nguyên thạch, trọng lượng và các phương diện đánh giá khác nhau, nhiều ít vẫn có thể nhìn ra được có thứ tốt gì khi mở ra hay không. Nếu có khả năng ra thứ tốt, đều là chính mình mở, chỉ có cái loại mà mở ra sẽ không cho ra thứ gì tốt mới mang ra ngoài để bán.
Liễu Vũ nói: “Tôi chọn trước.”
Cô đem những nguyên thạch có hàm lượng quỷ linh tinh có độ tinh khiết cao cùng mấy khối lớn nhất chọn ra hết, lại đem những nguyên thạch có chứa những thứ cổ quái dọn ra để riêng ở một bên.
Lớp da của nguyên thạch có thể cản trở cảm giác, có tác dụng như phóng ấn, nhưng ở trong mắt Liễu Vũ đều trong suốt như nhau.
Trương Tịch Nhan chỉ về phía ba khối Liễu Vũ để riêng, hỏi: “Cái này mang đi hay là mở luôn ở chỗ này?”
Liễu Vũ nói: “Mở luôn đi.” Cổ Đạo Tông có phần là được, chính mình lấy đi cũng không tốt lắm. Trướng vẫn là muốn tính rõ ràng.
Trương Tịch Nhan chỉ về phía một đống khác, nói: “Những cái này cũng mở ra luôn đi, sau khi ghi sổ chúng ta mang đi.” Hai nàng hiện tại nghèo, dù sao đi nữa cũng nên sủy một ít tiền trên người.
Liễu Thụ an bài tùy tùng đem đống lớn nguyên thạch Liễu Vũ lựa ra đi đăng ký xong sau đó dọn đến lều cắt nguyên thạch.
Hắn bê lên một trong ba khối nguyên thạch Liễu Vũ để riêng ra, đi theo sau Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ đến lều cắt nguyên thạch.
Trong ba khối nguyên thạch đó có một khối dài cỡ 2m hơn, cao hơn một người, nguyên một khối rất lớn, là thủ vệ cổ người tổ tông tự mình nâng trở về, phụ trách lựa chọn nguyên thạch đều nói khối này sẽ cho ra thứ tốt.
Mặt khác hai khối nhỏ hơn, một khối có thể ôm hết, một khối khác chỉ to cỡ một quả dưa hấu.
Trương Tịch Nhan hỏi Liễu Vũ: “Cắt khối nào trước?”
Liễu Vũ chỉ về phía khối lớn nhất, nói: “Cắt cái này trước, bên trong có thi cốt.”
Giọng nói của cô vừa dứt, tất cả mọi người ở đây đều đồng loạt nhất trí nhìn về phía cô.
Liễu Thụ cho rằng chính mình nghe lầm, hỏi: “Cô…. Cô tổ tông, người nói là bên trong có…… có thi cốt sao? Người có thể nhìn thấu nó được?”
Liễu Vũ nói: “Rất kỳ lạ sao?”
Liễu Thụ kêu lên: “Phát tài rồi a, người có thể đi đổ thạch…..” Lời nói đến một nửa nuốt ngược trở về, nhẹ nhàng đánh lên miệng bản thân một cái. Đánh cuộc cái gì mà đánh cuộc a, người ta là nhà cái.
Trương Tịch Nhan nói: “Mở đi.”
Ba người thợ thủ công cắt nguyên thạch, nguyên bản đang nghị luận nên cắt như thế nào thì tốt, lo lắng vạn nhất có thứ bì tốt ở bên trong mà vô tình cắt bị hỏng. Hiện giờ biết Liễu Vũ có thể nhìn thấu được nó, lập tức hỏi Liễu Vũ muốn cắt như thế nào.
Liễu Vũ nói: “Cứ cắt thẳng từ trên xuống, đại khai cỡ một thước là có thể thấy được.”
Ba thợ thủ công đều cùng nhau động thủ, trước tiến cắt bề mặt bên ngoài nguyên thạch. Sau khi cắt xuống chưa được nửa thước, từ trong màu đen của khối nguyên thạch lộ ra một ít bề mặt có màu nâu đen. Hai loại bề mặt cực kỳ tương tự, nhưng hoa văn trên nham thạch lại không giống nhau, như là là hoa văn thấm từ bên trong ra, có Âm Sát khi thấm ra ngoài theo hoa văn.
Các thợ thủ công đều là cấp bậc đại sư, loại tình huống này thường xuyên gặp phải, đeo pháp bảo phòng ngự ngăn cách Âm Sát khí bên ngoài lại tiếp tục cắt.
Bọn họ cắt thêm đại khái cỡ một bàn tay, liền thấy được Âm Sát khí thật nồng đen như mực đang bám vào trong nham thạch.
Ba người tuy đã cắt qua vô số nguyên thạch, gặp được tình huống như thế này không khỏi kích động lên, nhưng tay thì vẫn ổn!
Trương Tịch Nhan hô: “Dừng!” Nàng phất tay để bọn họ lui ra. Nàng đi đến trước khối nham thạch, ngay chỗ vết cắt, mạnh mẽ dùng một chưởng đánh tiếp, đem nham thạch chấn vỡ, đồng thời bày ra kết giới đem nham thạch và vật bên trong bọc lại bên trong.
Nham thạch vỡ vụn mở ra, một cổ quan tài che kín phù văn lộ ra tới.
Niên đại rất lâu, phù văn đã mất đi hiệu lực, chỉ còn lại khe lõm do trước đó khắc phù văn để lại.
Kiểu dáng quan tài cực kỳ đơn giản, lấy đá tạc thành, thủ công lại phi thường thô ráp. Bốn phía đều có khắc tranh vẽ, là cảnh tượng hiến tế.
Vô luận là tế phẩm, thần linh hay là người thực hiện hiến tế, diện mạo đều cực kỳ quái gỡ, đã vượt qua phạm trù hiểu biết về Vu tộc của Trương Tịch Nhan, chỉ có thể mơ hồ từ trong tộc đàn hiện nay để tìm ra chủng tộc tương đồng. Bọn họ có điểm giống với Nhân tộc, nhưng trên đỉnh đầu lại có sừng, sau lưng có cánh, phía sau có đuôi, một đám lớn lên cực kỳ cường tráng, hai chân sau có điểm giống với loài vật ngựa, trâu và dê.
Trương Tịch Nhan có điểm vô ngữ. Đào quặng riết thành khảo cổ luôn. Đây là đem mồ của người ta đào ra tới.
Nàng bỗng nhiên có điểm rõ ràng hơn, vì cái gì nơi này lại có phong ấn giam cầm, còn có quặng phú tới như vậy, rất có thể nơi này đã từng có Vu tộc cường đại nào đó trầm miên mà thành.
Trương Tịch Nhan xuất phát từ sự tò mò trong lòng, nàng thả ra thần hỏa Thiên Nhãn phòng ngự, sau đó mạnh mẽ dùng một chưởng đánh vào trên quan tài đá đang được Âm Sát khí bao trùm dày đặt.
Nắp quan tài rời trên mặt đất, một cổ sát khí phóng lên cao, nhưng ngay sau đó liền bị thần hỏa Thiên Nhãn phóng thích hấp thu, bên trong lộ ra một khối quỷ linh tinh có độ tinh khiết cao không chứa tạp chất mang hình dạng của bộ xương, từ hình dạng có thể nhìn ra, đây hẳn là cung phụng thần linh được vẽ ở bên ngoài hai bên sườn của quan tài.
Trong quan tài đá chỉ lại xương cốt, sừng và móng tay, da lông cùng huyết nhục đều đã biến thành Âm Sát khí nồng đậm tích ở bên trong.
Ở Bất Chu Sơn không có việc gọi là khảo cổ hay nghiên cứu văn vật gì đó, vì thế nên nó chỉ có giá trị quy về quỷ linh tinh này nọ thôi. Bất quá, loại quỷ linh tinh có độ tinh khiết như này lại rất hiếm thấy, nguyên một bộ hài cốt nhiều như vậy, tương đương rất có giá trị.
Không nói cái khác, khi Trương Tịch Nhan đánh sâu vào thần cảnh thì nó có thể dùng được.
Hai khối còn lại, một khối mở ra chính là vật gì đó dạng cao tản ra Âm Sát khí nồng đậm cùng mùi tanh tưởi. Mùi hôi thối kia đang tất cả người trong lều đương trường mất đi khứu giác, cả người đều tê rần.
Liễu Vũ dùng vòng phòng ngự bao bọc bản thân kín mít, hỏi Trương Tịch Nhan: “Cái thứ quỷ này là cái gì vậy?”
Trương Tịch Nhan nói: “Chưa từng thấy qua.”
Liễu Vũ hỏi: “Vậy nó có giá trị không?”
Trương Tịch Nhan nói: “Không biết nữa, cái này phải để người của các phòng mang về nghiên cứu mới biết được.”
Khối nhỏ nhất mở ra là một khối quỷ linh linh hình dạng như một con sâu. Sau khi nguyên thạch cắt ra, có hình trứng, bên trong cực kỳ giống cái trứng. Sâu quỷ linh tinh này cơ hồ bên trong cơ thể còn có tơ máu, nhưng lại không có hơi thở của sinh mệnh.
Liễu Vũ nhìn về phía Trương Tịch Nhan: Đại lão, cầu giải thích, vật này lại là cái gì a?
Trương Tịch Nhan nói: “Nếu thứ này chôn đủ lâu, hơn nữa nếu có đủ cơ duyên mà nói, nhưng tia huyết khí bên trong có khả năng có thể hóa thành vật sống, liền có thể trở thành linh vật, yêu loại trong quặng quỷ linh tinh, loại này cực kỳ thưa thớt.”
Liễu Vũ nói: “Vậy giá trị như thế nào?”
Trương Tịch Nhan nói: “Dựa theo giá cả của quỷ linh tinh mà tính. Thứ này cho dù đã biến thành vật sống, hóa thành linh vật hoặc là yêu, đều sẽ không đáng giá lắm. Thứ này huyết khí quá ít, không có thần tính cùng linh lực, có thể hóa thành yêu là đã không tồi, cấp bậc quá thấp.”
Liễu Vũ tức khắc đi ngược chiều nguyên thạch, mất hết hứng thú.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến ồn ào cùng tiếng kêu sợ hãi, là từ một cái giếng mỏ nào đó truyền tới.
Tuần tra cùng thủ vệ cơ hồ đều chạy qua tới.
Liễu Vũ giương mắt nhìn qua, liền thấy một con vật to cỡ một con mèo từ trong giếng nhảy ra ngoài. Ngoại hình của nó lại giống với chuột, nhưng bên ngoài của nó cho cảm xúc như khối nham thạch, cực kỳ rắn chắc, pháp bảo đánh lên trên người của nó cơ hồ không phá được phòng ngự của nó.
Hai đội thợ mỏ trong giếng mỏ phát hiện ở quặng có gì đó, sợ tới mức liền cất bước chạy đi, nhưng vẫn bị lọt vào công kích, có vài người đã bị thương, trong đó có hai người bị cắt đang bị Âm Sát khí ăn mòn, cộng với trúng yêu độc, thương thế không nhẹ.
Trương Tịch Nhan nói với Liễu Vũ: “Con chuột tinh này là được sinh ra từ trong quặng quỷ linh tinh.” Giọng của nàng vừa dứt, con chuột tinh đó lập tức chui vào trong nham thạch trốn mất.
Đạo hạnh của nó tuy không cao, nhưng lại ở nơi là mạch khoáng quỷ linh tinh, đặc biệt có khả năng chạy trốn.
Sắc mặt của thủ vệ và tuần tra không tốt miếng nào.
Đệ tử có tu vi hóa linh cảnh đều có thể đánh thắng được nó, nhưng là muốn bắt được nó lại rất khó. Thợ mỏ tu vi quá thấp, gặp phải nó, liền không tốt lắm. Xuất hiện vật như vậy, quặng này nếu tiếp tục khai thác, tử thương sẽ rất nghiêm trọng.
Nói như vậy, nhìn thấy cái thứ này thường sẽ không tiếp tục khai thác chỗ này nữa. Nhưng mà quặng này lại quá phú!
Thủ vệ, tuần tra bao gồm cả quản sự khu vực đều lập tức đi tới Trương Tịch Nhan, Trương Kế Bình bẩm báo, dò hỏi xem có tiếp tục khai thác xuống nữa hay không.
Trương Kế Bình chạy tới, chỉ thấy nơi chuột yêu xuất hiện còn để lại vết móng vuốt vuốt của nó cào ra.
Quặng ở nơi này phú tới như vậy, Âm Sát khí nồng tới nổi tu luyện Cổ thuật và quỷ tu thuộc tính Âm Sát chỉ cần hít thở trong không khí cũng có thể tăng lên tu vi, ở chỗ này vừa tu luyện vừa đào quặng, rất lợi. Hắn điên mới từ bỏ đào quặng bởi vì một con chuột tinh. Hắn lập tức hạ lệnh cho phòng Pháp trận luyện chế thêm pháp bảo phòng ngự cùng trận bàn phòng ngự cung cấp cho thợ mỏ, cùng bậc không cần quá cao, tài liệu không cần quá tốt, đủ chống đỡ chuột tinh trong nham thạch là được.
Đây là một bút chi tiêu khá lớn, nhưng so với tiền lời từ việc đào quặng, liền không coi là cái gì.
Liễu Vũ đột nhiên phát hiện, Trương Kế Bình đứa con trai hời này, lại có điểm phong phạm của cô.
Kỳ thật thời điểm con chuột tinh đó ngôi đầu lên Trương Tịch Nhan có thể bắt lấy nó, nhưng nàng lại không ra tay. Hoàn cảnh như huyền bí cảnh thi quái như vậy không biết sẽ sinh ra tới bao nhiêu thứ quỷ vật, yêu vật, nếu không có chuột tinh thì cũng sẽ có thứ gì khác chui ra tới thôi. Nàng bắt được một con, không có khả năng nàng sẽ thủ lại ở chỗ này để giúp bọn họ bắt hết số yêu vật ở đây, để nó ở lại làm rèn thêm tính cảnh giác cho mọi người mọi lúc, đối với việc rèn luyện của bọn họ là chuyện tốt. Sinh tồn ở Bất Chu Sơn, đi đến bất kỳ nơi nào, bảo trì cảnh giác là yếu tố cần thiết nhất.
B.A