Huyền bí cảnh thi quái đen như mực liền một chút ánh sáng cũng không có, một mảnh tĩnh mịch.
Thi quái nguyên tụ lại ở thần miếu liền không thấy bóng dáng đâu, nhiều năm không có người đi vào đây, khiến cho kiến trúc nơi này bao phủ một tầng không khí hoang phế.
Liễu Vũ đứng ở bậc thang thần miếu huyền bí cảnh thi quái, chỉ cảm thấy cả người đều không thoải mái. Cô lúc ở bên ngoài, nếu bản thân không muốn đi bộ liền có thế bay ở không trung, thân nhẹ như gió, tự do tự tại muốn bay như thế nào thì bay như thế đó, đi vào nơi này trên người liền như có cảm giác bị núi đè, lại tựa như dưới chân có một lực hút cực lớn, nhiều nhất chỉ có thể dán sát mà lướt, cảm giác cũng bị hạn chế đi nhiều.
Cô đã quen với việc liếc mắt đảo qua một cái, tình huống mấy chục dặm đều có thể thấy được rất rõ ràng, hiện giờ chỉ cho có cảm giác được một khu vực nhỏ xung quanh.
Mắt Trương Tịch Nhan đánh gái bốn phía, nói: “Nơi này lâu rồi không có hiến tế cung phụng, nhóm thi quái hẳn là kéo tới nơi khác rồi, hơn nữa trước đó có trận chiến ở Thiên Phượng tộc, kéo ra quá nhiều thi quái, khiến cho chúng nó giảm đi một phần lớn, nói vậy rất khó có thể gặp lại thịnh cảnh đã từng.”
Liễu Vũ đau lòng thợ mỏ miễn phí của mình.
Trương Kiều Nghiên đi theo phía sau hai nàng khi vào bước vào trong huyền bí cảnh thi quái chỉ cảm thấy có lực lượng áp xuống như bị núi đè, đầu gối chịu không nổi mà nặng nề chạm xuống mặt đất, quỳ xuống.
Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ nghe được tiếng động, đồng thời quay đầu lại.
Liễu Vũ thiếu chút nữa thốt lên một tiếng miễn lễ, cũng may cô liếc mắt một cái thấy Trương Tịch Nhan nghiêng người tránh đi không dám nhận lễ quỳ của Trương Kiều Nghiên, lời đến bên miệng liền nuốt trở vào.
Trương Tịch Nhan sợ Trương Kiều Nghiên bị người ở phía sau tiến vào dẫm trúng, nhanh chóng đem bà kéo ra, nhưng không dám đỡ Trương Kiều Nghiên đứng dậy. Dưới loại tình huống này, chỉ có thể để tự Trương Kiều Nghiên thích ứng rồi tự đứng dậy, nếu tùy tiện kéo lên, liền kéo theo như việc bị đá đè lên người, giúp không được còn kéo người đến bị thương.
Trương Kế Bình đi theo sau đó, một chân bước vào liền bị lảo đảo, hướng dưới chân mình nhìn xuống, thoáng nhìn thấy Trương Kiều Nghiên quỳ bên cạnh, không khỏi ghé mắt đến. Sách, cái người dỗi thiên dỗi địa không có việc gì làm đi xốc nắp quan tài của tổ tông, có bao nhiêu lâu không quỳ qua, thế nhưng lại đang quỳ gối này. Hắn không lên tiếng, nhưng ánh mắt kia lại rất rõ ràng mà viết: Trương Kiều Nghiên, cô thật được a.
Trương Kiều Nghiên lập tức làm lơ ánh mắt của nhị đại tổ tông, vận chuyển chân khí toàn thân, đứng dậy.
Liễu Thụ đi vào, đầu gối nặng trịch đập xuống đất phát ra tiếng xương nứt vỡ, há miệng phun ra một ngụm máu, trong mũi và miệng đều có máu đang rỉ ra.
Trương Tịch Nhan giơ tay phất một cái, đánh ra một đạo chân khí để bảo vệ tim và những bộ phận khí quan trọng khác của hắn, liền xoay người bước ra khỏi huyền bí cảnh thi quái, vừa lúc đụng phải một đại chưởng phòng của phòng pháp trận nội môn.
Mấy vị mới vừa bước vào trong đều là nhân vật đứng đầu không thể mạo phạm nổi, lập tức lui lại vài bước liên tục nói cái tội.
Trương Tịch Nhan xua xua tay, tỏ vẻ không có gì. Nàng lấy tài liệu bày trận từ trong giới tử thạch ra, nhanh chóng khắc thành trận văn trên đó, sau đó luyện chế một ít trận bàn tạm thời, ở đầu cầu bày ra một cái pháp trận tạm thời.
Pháp trận này là pháp trận giam cầm tương tự với pháp trận trong huyền bí cảnh thi quái, từ lúc bước lên cầu sẽ chịu pháp trận này áp chế, càng tiến gần vào huyền bí cảnh thi quái áp lực trên trận pháp đè ép xuống càng lớn, những người đi trên cầu mỗi một bước đều phải càng cố sức để bước đi, để bọn họ vận chuyển chân khí toàn thân bảo vệ thân thể của mình.
Pháp trận này khi bày xong, những người đi trên cầu đều lập tức quỳ xuống, một số ít có tu vi thấp liền bị hộc máu, bị thương cũng không nhẹ.
Trương Tịch Nhan truyền âm nói: “Nếu kiên trì không được, tạm thời lui ra khỏi cầu, phải tránh cậy mạnh. Này không chỉ đến để lấy quặng, càng tiến vào về sau các ngươi có thể như tiến vào bí cảnh luyện thể để rèn luyện, đây còn là bí cảnh luyện thể cấp Thần.”
Trương Tịch Nhan có đạo hạnh cao, thân thể lại trải qua không biết bao nhiêu cuộc chiến sinh tử chịu đựng nhiều trắc trở, mức độ khôi phục hay là độ chịu đựng của nàng cũng vượt xa so với người thường, khi đến bí cảnh Thần cấp cũng chỉ là cảm thấy có chút áp lực và có điểm hành động không tiện.
Liễu Vũ đã tu luyện thành thần, tuy về phương diện kiến thức, pháp thuật, kinh nghiệm thực chiến và kỹ năng còn khiếm khuyết, nhìn thì có vẻ yếu nhưng cơ thể chính là thần thể thực thụ, toàn thân từ trên xuống dưới hàng thật giá thật không yếu nhất chính là tố chất thân thể.
Cảnh giới của hai nàng quá cao. Đối với năng lực tiếp nhận của người thường khó tránh khỏi việc đánh giá có sự chênh lệch.
Tuy rằng nói là biết những người tiến vào huyền bí cảnh thi quái sẽ chịu phải một áp lực cực kỳ lớn, phỏng chừng muốn thích ứng cũng phải thật lâu mới có thể nhúc nhích được, nên đã cố ý cho bọn họ vào thần miếu trước để bọn họ chậm rãi thích ứng, hai nàng thì chuẩn bị đi bày trận trước, lại không nghĩ rằng, thế nhưng ở Cổ Đạo Tông ngay cả nhóm Trương Kiều Nghiên đều phải quỳ.
Phương thức tu luyện của Vu tộc, nguyên bản chính là thiên về luyện thể, tu luyện cổ thuật, phao tắm ngâm thuốc dưỡng thương tôi thể càng là thao tác thường ngày, từ mức độ rắn chắc của thân thể tới nói, những người tu luyện ở Cổ Đạo Tông đều từ trước đến nay đều theo trình tự như thế này, đây cũng là sự tự tin để Trương Tịch Nhan dám cho nhiều người vượt cảnh như vậy tiến vào huyền bí cảnh tôi thể này để đào quặng đồng thời rèn luyện.
Liễu Thụ khi vào trực tiếp hộc máu ngã ra đất, cũng may thương thế không nặng, lấy hắn để tham chiếu, cho môn hạ đệ tử một ít thời gian thích ứng, hẳn là có thể thừa nhận cường độ ở huyền bí cảnh thi quái.
Dù sao, huyền bí cảnh thi quái nguyên bản được tạo ra là để rèn luyện tôi thể, không phải dùng để phòng cướp diệt địch, đương nhiên cũng sẽ duy xét đến mức độ chịu đựng của nhân thể.
Bọn họ bị thương, cũng không phải là do chịu không nổi áp lực, nó cũng giống như một người đang ở trên đất liền đột nhiên tiến vào trong nước ở độ sâu 30-40 mét, trước đó lại không từ từ tăng dần từ thấp tới cao để cơ thể có thể giảm xóc, nên dẫn tới bị thương.
Trương Tịch Nhan không thích dong dài, trực tiếp ở trên cầu tạo thành một khu vực giảm xóc, để thân thể của những người tiến vào có một quá trình giảm xóc, liền có thể giải quyết được vấn đề này.
Còn về phần bọn họ tốn bao nhiêu thời gian để đi qua sạn đạo này thì tùy thuộc bọn họ đi.
Trương Tịch Nhan bố trí xong pháp trận, khi trở lại trong bí cảnh, Trương Kiều Nghiên đã có thể đứng lên đi lại, huy cánh tay hay nhấc chân đều đang từ từ thích ứng.
Liễu Thụ ngồi ở một bên bậc thang đả tọa. Như vậy vừa không bị người ở phía sau khi tiến vào dẫm trúng, lại có thể ở trong tầm mắt của Liễu Vũ và Trương Kế Bình bọn họ, tránh việc ở nơi này đó nhảy ra một con thi quái rồi bị xé nát.
Một nhóm lớn vì Trương Tịch Nhan bày trận ở cầu đều quỳ xuống, nhóm tiếp theo tiến vào là cổ người, vì thân thể so với những người khác cường tráng hơn, đạo hạnh cũng cao hơn.
Cổ người tiến vào huyền bí cảnh có Âm Sát khí nồng đậm liền như cá gặp nước, chỉ trải qua một chút không thích ứng, liền giống như Trương Kiều Nghiên hoạt động gân cốt, chờ an bài tiếp theo.
Trương Tịch Nhan nói với Liễu Vũ: “Em kiểm tra ngọn núi này một lượt, sau đó đem toàn bộ thi quái đuổi tới nơi khác đi.”
Liễu Vũ hỏi: “Còn những con nằm thi thì sao?”
Nằm thi? Trương Tịch Nhan sửng sốt một lúc mới hiểu được Liễu Vũ là nói tới những thi quí bán thành phẩm đang còn trong giai đoạn dưỡng thi chưa chính thức khởi thi. Nếu là ở nơi khác, chỉ cần một phen lửa thiêu hết sau đó đem uy cho cổ trùng là xong, nhưng ở chỗ này chính là thợ mỏ dự trữ của Liễu Vũ, là loại lao động không tốn tiền. Trương Tịch Nhan nói: “Đổi nơi khác là được.”
Liễu Vũ trả lời: “Được.” Sau đó dặn dò Trương Tịch Nhan một câu, “Chị cẩn thận một chút.”
Trương Tịch Nhan gật đầu nói: “Yên tâm đi, em cũng phải cẩn thận một chút, huyền bí cảnh thi quái quỷ vậy âm sát nhiều, rất có thể trừ bỏ thi quái còn có một số thứ lợi hại khác, không cần động tới.”
Liễu Vũ khoa tay múa chân tạo ra một cái hình động OK, chạy đi bắt thợ mỏ miễn phí của mình.
Trương Tịch Nhan cũng bắt đầu vội vàng bày trận phòng ngự.
Nếu là ở bên ngoài, nàng chỉ cần bay lên không trung, lấy xương Thiên Long đã khắc sẵn phù văn làm trận ra, dùng pháp thuật đánh tới các vị trí bày trận là được. Chính mà ở chỗ này bay không lên, cũng không thi triển được pháp thuật, chỉ có thể tòa bộ dựa vào sức lực.
Nàng bước xuống bậc thang, đi khoảng 30-40 bậc liền đến điểm cuối. Phía cuối bậc thang là một cái đài xây bằng đá, bên cạnh có một cái đình hóng gió bị tàn phá, vừa lúc có thể nhìn thấy phong cảnh dưới chân núi, chỗ này khi xưa chắc là một cái đài ngắm cảnh hoặc là chỗ nghỉ ngơi của người trông coi cửa ra vào.
Nàng lấy ra một cây cột sống Thiên Long đã khắc sẵn phù văn ra.
Cây xương cột sống đó cao hơn một người, nàng nhắm ngay trận vị, dùng sức ném xuống, xương cột sống Thiên Long liền bay thẳng chuẩn xác mà dừng ngay trận vị.
Nàng nhảy xuống khỏi đài quan sát đi qua, dựng xương sống Thiên Long lên, sau đó xoay người dẫm lên cố định cho xương sống đứng thẳng, tay phải nắm thành quyền, mạnh mẽ nện một quyền xuống, xương sống Thiên Long liền bị nàng đánh vào trong đất, lực đánh hình thành đem đất đá xung quanh đánh xốc lên, làm bốc lên đầy trời bụi bặm.
Quyền thứ hai của nàng đánh xuống, liền thu lại lực đánh một chút, đem cái hố do dùng quyền đánh ra không chế ở trong phạm vi đường kính 1m.
Theo từng quyền nện xuống của Trương Tịch Nhan, xương sống Thiên Long liền giống như cây đinh bị búa gõ keng keng cấm sâu vào trong đất, trên mặt đất chỉ lộ ra một cái hố như độ sâu của một cái giếng, tầng đất bốn phía xung quanh tường giếng rắn chắc phảng phất như được đầm qua.
Nàng tiếp tục đóng xuống không bao lâu, liền đóng tới tầng nham thạch. Toái nham thạch không có nhiều đất nên cũng dễ đầm hơn, đều là vụn, Trương Tịch Nha lại giống như chuột chũi ở phần đá vụn tiếp tục đóng xuống xương sống Thiên Long.
Trương Kế Bình đứng nhìn đến choáng váng, một đám người Cổ Đạo Tông nghẹn họng nhìn trân trối.
Thật sự là, ở trong hiểu biết của bọn họ, hình tượng của Trương Tịch Nhan vẫn luôn là ở trong Vân Hải Ngọc Các cao cao tại thượng không dính một hạt bụi trần, là người có pháp lực thông thiên dời núi lắp biển, hiện giờ bày trận, thế nhưng lại thô bạo đơn giản như vậy, mặt xám mày tro….
Tuy là nàng không có mặt xám mày tro, nàng có chân thân hộ thể ngăn chặn được bụi bẩn bám vào, nhưng bộ dáng mà nàng ở trên mặt đất giống như đang khoan giếng, thật sự là khác xa so với bộ dáng thường ngày của nàng.
Nhưng Trương Kiều Nghiên lại là một mảnh bình tĩnh.
Thời trẻ, thời điểm mới vừa tới Bất Chu Sơn, mấy người các nàng nghèo tới nỗi bộ dáng hệt như ăn mày, chật vật hơn bây giờ nhiều.
Trương Tịch Nhan tiếp tục đem xương sống đóng vào tới trong mạch khí của chân núi, có khí tương liên, pháp trận mới có thể sống, bằng không phải thiêu linh tinh để sử dụng. Nhưng Cổ Đạo Tông không có linh tinh để thiêu nổi, hơn nữa, ở quặng xưởng mà thiêu linh tinh bày trận, điên rồi đi!
Sau khi nàng đóng xong nhưng cột căn cơ, lại bám vào nham thạch bên cạnh, ngạnh sinh sinh mà bò lên trên từ đống đá vụn.
Cũng may hiện tại đạo hạnh cao, lại có chân khí hộ thể nên ngăn cách được áp lực sức nặng của đá vụn ở trên đầu, không sợ bị áp, bằng không còn cần phái phái từng người tới moi giếng.
Cổ Đạo Tông không thiếu một chút nhân lực này, nhưng cái thiếu chính là thời gian.
Nhiều người tiến vào như vậy, thực dễ dẫn dụ âm sát quỷ vật thi quái và các thứ khác lại đây, số đệ tử này thì lại có đạo hạnh thấp, cho dù nhìn chằm chằm để trông chừng, cũng có thể dễ dàng xảy ra chuyện. Xung quanh gần đây đều là mạch khoáng, nham thạch đều là là nham thạch mạch khoáng linh tinh, không chỉ có Âm Sát khí nặng, ngoài ra còn phi thường rắn chắc, quặng sạn, quặng thiêu mạnh mẽ đào xuống, một lần đào cũng chỉ có thể đào xuống dưới một khối nhỏ, mở ra lại phải cố hết sức.
Nàng chính mình động thủ, không tốn bao nhiêu thời gian liền bố trí xong pháp trận.
Đại chưởng phòng của Trận pháp đường thấy thế, nhanh chóng mang theo người chạy tới, tỏ vẻ loại chuyện khổ nhọc này không cần lão tổ động thủ, để bọn họ tới làm là được rồi.
Trương Tịch Nhan cự tuyệt, phân phó người của Trận pháp đường trước đem pháp trận ngăn cách Âm Sát khí bố trí lên.
Cổ người tiến vào chỉ là bộ phận nhỏ, người bình thường chiếm đa số, Âm Sát khí quá nặng đối với thân thể bọn họ là tổn thương cực lớn, nơi này làm chỗ ra vào, khu cư trú kiêm luôn địa điểm tị nạn, sẽ thường xuyên có số lượng lớn người dừng lại, không bày trận không được.
Trương Kế Bình phục hồi tinh thần lại, kêu tới các chưởng phòng và trưởng lão đã đi vào, để cho bọn họ nhanh chóng làm việc. Những nơi cần tu bổ ở thần miếu đều tu bổ lại, những nơi rơi rụn lại xương cốt đều dọn lại sạch sẽ, tuần tra và thủ vệ cũng nhanh chóng vào việc, đem quỷ vật âm sát và thi quái xung quanh tìm ra diệt sạch sẽ.
Sau khi Trương Tịch Nhan đóng xong ba cây xương sống Thiên Long, liền cảm giác được xung quanh có dị, có thi quái nghe được mùi vị của người sống đi vào, từ nhiều nơi khác nhau kéo lại đây, ngoài ra số lượng còn rất nhiều. Nàng cảm thấy kinh ngạc, Liễu Vũ đâu rồi?
Nàng có thể cảm ứng được Liễu Vũ đang ở gần đây cách nhau cũng không xa, bất quá bị hạn chế của thuật giam cầm, cũng chỉ có thể cảm ứng được đại khái vị trí thôi, không cách nào liên hệ được.
Trương Tịch Nhan chỉ có thể tới trước quảng trường thần miếu tọa trấn, để bọn họ nhanh chóng tổ chức bố trí mở ra phòng ngự.
Người Trận pháp đường lập tức mang theo đệ tử Cổ Đạo Tông lấy trận bàn ra bày trận, đồng thời cũng chuẩn bị pháp bảo đối phó với quỷ vật âm sát và thi quái.
Trương Kế Bình trực tiếp lấy một con bảo thuyền từ trong giới tử thạch ra, mở ra phòng ngự đại trận và pháp trận công kích trên thuyền sẵn.
Trương Tịch Nhan nhìn bảo thuyền chằm chằm, tâm nói: “Linh tinh không cần tiền mua sao? Mỗi ngày hở cái khóc than, lúc này không còn nghèo nữa sao?”
Pháp trận trên bảo thuyền chợt như có cảm ứng, theo sát, một bó ánh sáng với đường kính hơn 1m trên bảo thuyền phóng ra, dừng ở chân núi nơi có thi quái tụ tập nhiều nhất, nổ tung, uy lực nổ mạnh thổi quét xung quanh với phạm vi gần cả ngàn mét, chấn đến mặt đất đều run chuyển, tiếng động truyền đi thật xa, đem tất cả thi quái đều chấn trụ, sôi nổi dừng lại, quay đầu nhìn về phía nổ mạnh.
Trương Tịch Nhan cũng bị chấn trụ, lòng đau như bị đao cắt.
Pháo linh tinh a! Một phát kia bắn ra, là đi tong mấy ngàn lượng linh tinh chứ chả chơi!
Nàng truyền âm cho Trương Kế Bình, cả tên lẫn họ đều kêu ra, “Trương Kế Bình, nghèo!” Nhị đại tổ tông cái quỷ gì chứ, tôi đây hiện tại dùng thân phận kiếp trước, tới mắng cái đồ phá gia chi tử như cậu.
Trương Kế Bình nhỏ giọng trả lời: “Mẹ, nhiều thi quái kéo tới như vậy, lại có nhiều đệ tử nội môn thực lực yếu kém ở chỗ này, một khi thi quái tới, tất nhiên sẽ có tử thương, mới vừa đánh với Thiên tộc xong, đệ tử chúng ta đã thiệt hại nghiêm trọng, thật sự không thể chịu thêm tổn thất nữa.”
Trương Tịch Nhan nói: “Tôi còn ở nơi này đây.” Nàng nói vừa dứt lời liền thấy Liễu Vũ xuất hiện ở chỗ pháo kích vừa bắn ra, sau khi nhìn xung quanh gần đó, liền nhanh chóng chạy về hướng của thần miếu, tức khắc trầm mặc. Được rồi, bắn tới mang Liễu Vũ trở lại, xem như minh pháo cảnh báo đi.
Trương Kế Bình im lặng, không dám phóng pháo lần hai, nhưng vẫn mở ra pháp trận như cũ, chuẩn bị sẵn sàng lúc nào cũng có thể bảo vệ môn hạ đệ tử.
Liễu Vũ hai chân dán sát mặt đất lướt nhanh chạy về gấp gáp, ý đồ thu lại mấy thi quái còn lại ở ven đường, đem chúng nó dẫn tới nơi khác, nhưng đám thi quái này tựa hồ như bị đối đến tàn nhẫn, nghe hương vị người sống từ thần miếu bay tới, trong đầu tràn ngập ham muốn ăn thịt người và uống máu người, đừng nói làm thi vương dẫn bọn chúng đi, làm luôn tổ tông của chúng cũng không thể làm được.
Tốc độ của cô nhanh hơn so với nhóm thi quái, giành trước trở lại bên cạnh Trương Tịch Nhan, nói: “Người sống ở thần miếu quá nhiều, hương vị người sống quá nặng, thì quái đều như bị điên rồi vậy, kêu cỡ nào cũng không chịu đi.”
Trương Tịch Nhan nói: “Em chọn tìm kim giáp quái thi quái ra, dùng ảo thuật xâm lấn vào đại não của chúng phá hủy ý thức bạo lực cùng cảm giác. Đám thi quái còn lại, sẽ để đệ tử dưỡng cổ phóng cổ xâm lấn vào đại não và thần kinh của chúng để khống chế. Thực lực thi quái giống nhau, bỏ vào tới, để bọn họ có thể tập luyện.”
Liễu Vũ đáp: “Hiểu rồi, em lập tức đi làm.” Cô đốn hạ, hỏi: “Đầu hư như vậy còn có thể kéo đi đào quặng không?” Nói xong, liền nhớ tới đám thi quái đó không chịu khống chế của cô, kia cũng không có cách để chúng đi đào quặng.
Trương Tịch Nhan nói: “Thao tác dùng cổ cũng không khác mấy so với thao tác của ảo thuật. Bằng không, em thử phóng tử cổ ra xâm chiếm đại não của thi quái thử xem.” Nàng lại dặn dò thêm, “Cái cách này không được dùng trên người sống, này là vi phạm môn quy, thuộc về tối kỵ.”
Liễu Vũ gật đầu đồng ý, lập tức thả tử cổ ra đi thu kim giáp thi quái.
B.A