Đoàn Phong Cầm ngạc nhiên.
-” Cô, biết tôi “.
-” Đúng vậy, khi thấy sắc mặc của anh, biểu hiện của một điều tra viên như anh, tôi đã nhận ra được, khi anh nhìn tôi là để coi tôi xử lí vụ án này như thế nào, chứ anh đã điều tra ra hung thủ là ai rồi “._Nhã Huệ Tuyệt nói.
-” Vậy sao “._Khuôn mặt lạnh lùng của Đoàn Phong Cầm đã trở nên ôn hòa, không giống như thường ngày, lạnh lùng, tàn nhẫn trong công việc, thậm chí bất chấp tất cả để đạt được điều mình muốn.
-” Vậy là cô ấy không biết mình là ai, phù có thể giấu được rồi. Phải cẩn thận hơn trước khi đột nhập vào công ty Hoàng Hải mới được “._Nói thật để bảo vệ sự an toàn cho Đoàn Phong Cầm, mọi người đều phải cẩn thận, không được tiết lộ bất cứ thông tin gì về anh. Thật may, vừa nãy cùng nhau phá án, Nhã Huệ Tuyệt lại không biết anh là ai. Coi như may mắn rồi. Đoàn Phong Cầm lấy ra một viên kẹo bạc hà Atamin ( 1) đưa cho Nhã Huệ Tuyệt, cô bản năng nhận lấy rồi cho vào miệng ăn.
-” Kẹo ngon thật, cảm ơn anh “._Nhã Huệ Tuyệt ngắm trời sao vừa nói, nhưng cô không nghe tiếng trả lời, quay sang nhìn. Đoàn Phong Cầm đã biến mất, Nhã Huệ Tuyệt ngạc nhiên. Trong lòng bỗng nhiên đau nhói, đầu nhức như lửa đốt, một cơn chóng mặt cứ ùa về. Trước mắt Nhã Huệ Tuyệt cứ mờ mờ, mờ mờ rồi đen kịt.
Trước đó, trong chiếc xe Lexus của Đoàn Phong Cầm, người tài xế cũng đưa cho Tiểu Lục một viên thuốc như vậy, mọi thứ đều diễn ra tương tự.
Mọi thứ cứ diễn ra trước mắt...
Sáng hôm sau, Nhã Huệ Tuyệt giật mình tỉnh dậy, thấy mình đang nằm ngủ ở nhà, cô ngạc nhiên, hình như tối qua cô đi chơi với Tiểu Lục mà, sao giờ. Nhã Huệ Tuyệt cố nhớ lại đêm qua có chuyện gì, nhưng cô không tài nào nhớ được, đầu nhức nhói rất đau. Nhã Huệ Tuyệt bỗng nhớ đến Tiểu Lục, cô ngồi dậy đi tìm cậu bé. Cô đi xuống dưới nhà, nhìn thấy cậu bé đang ngồi ăn bánh ngon lành trên sofa, Nhã Huệ Tuyệt mới thở phào nhẹ nhõm.
-” Chào cả nhà buổi sáng “._Tiếng nói trong trẻo, nhưng vẫn có một chút gì đó mệt mỏi. Bà Nhã nghe tiếng Nhã Huệ Tuyệt, bà lo lắng đi lại sờ trán cô.
-” Tiểu Tuyệt, của thấy sao rồi, đỡ chưa “._Nhã Huệ Tuyệt ngạc nhiên trước lời nói của bà.
-” Ủa, tối qua con bị gì vậy “._Nhã Huệ Tuyệt thắc mắc hỏi, bà Nhã sững sờ.
-” Những chuyện tối qua con không nhớ sao “.
-”Chuyện gì vậy mẹ “.
-” Tối qua, con và Tiểu Lục bị trúng gió ngất xỉu. Khắc Tiệp, con bé đã nhờ tài xế đưa con và thằng về nhà đó “._Bà Nhã kể lại. Nhã Huệ Tuyệt kinh ngạc, tối qua cô ngất xỉu ư, sao cô không nhớ. Nhã Huệ Tuyệt vừa suy nghĩ vừa đi lại sofa ngồi, mặt rất tập trung. Thấy vậy bà Nhã không làm phiền nữa, thở dài rồi đi vào bếp. Tiểu Lục đang ngồi ăn bánh xem tivi.
-” Tiểu Lục, em có biết hôm qua có chuyện gì không vậy?? “._Nhã Huệ Tuyệt hỏi cậu bé. Tiểu Lục ngơ ngác một hồi lâu.-” Chị hai, chuyện hôm qua em cũng không nhớ nữa, thôi đừng nghĩ đến chuyện đó nữa. Bây giờ em phải đi học rồi đây “._Tiểu Lục nói xong rồi lấy chiếc cặp để kế bên chạy nhanh ra cửa.
-” Thưa mẹ con đi học “._Cậu bé líu lo.
-” Ờ đi học giỏi nha con “._Bà Nhã trong hếp cất giọng.
Tiểu Lục đã đi học, bây giờ trong phòng khách chỉ còn mình Nhã Huệ Tuyệt, cô vẫn đang ngồi sofa, trầm tư suy nghĩ. Nhã Huệ Tuyệt đứng dậy, đi lên phòng của mình. Vừa vào phòng, Nhã Huệ Tuyệt đã nhảy lên giường, mở laptop lên weibo chat. Cô định nhắn tin với Khắc Tiệp, xem xem cô có on không, thật may Khắc Tiệp đang on. Nhã Huệ Tuyệt liền vào phòng chat, nhắn tin với Khắc Tiệp.
-” Hi, chào cậu “._Im lặng một chút, Nhã Huệ Tuyệt đã nhận được tin nhắn của Khắc Tiệp.
-” Hi, Cậu nhắn cho mình có gì vậy “._Nhã Huệ Tuyệt do dự một chút rồi nhắn tiếp.
-” Mình đang muốn hỏi cậu đây, hôm qua cậu đưa mình và Tiểu Lục về hả?? “._Cô hỏi.
-” Ờ đúng rồi, hôm qua mình đang ngồi ở quán cà phê thì bỗng nhiên ai đó gọi điện cho mình, nói là cậu và một đứa bé bị ngất xỉu ở đấy, thế là mình hoảng hồn chạy tới đó ngay. Mà giờ cậu đã ổn chưa vậy, tối qua có chuyện gì thế?? “._Khắc Tiệp lo lắng hỏi Nhã Huệ Tuyệt, cô ngạc nhiên nhắn lại.
-” Nói thật với cậu, chuyện tối qua, mình không nhớ gì hết, Tiểu Lục cũng vậy. Không hiểu tại sao “._Nhã Huệ Tuyệt nhắn lại Khắc Tiệp. Nhưng cô ấy đã of từ lúc nào. Nhã Huệ Tuyệt thở dài nằm trên giường, lăn qua lăn lại tỏ vẻ chán nán rồi thiếp đi lúc nào không biết. Khi tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, lấp ló chiếu những ánh nắng chói chang xuống khắp mọi nơi. Nhã Huệ Tuyệt đi xuống lầu. Cô vẫn còn hơi mệt, nhưng khi xuống dưới nhà, Nhã Huệ Tuyệt không thấy mọi người đâu. Cô đi kiếm khắp nhà cũng không thấy. Nhã Huệ Tuyệt bỗng tìm thấy một tờ giấy nhỏ, cô vội mở ra xem.
-” Tiểu Tuyệt, khi nào con thấy dậy có thấy đói thì xuống sau bếp hăm lại đồ ăn rồi ăn nhé, mẹ đã làm xong rồi để trong tủ lạnh đó. À quên, con nhớ rước Tiểu Lục nhá, mẹ mắc đi đám cưới với mấy dì ở thành phố C, chắc khuya mới về “.
Sau khi đọc, Nhã Huệ Tuyệt mới hiểu ra. Cô đi xuống bếp thấy có nhiều đồ ăn mà bà Nhã đã nấu sẵn để trong tủ lạnh, Nhã Huệ Tuyệt lấy ra, hăm lại đồ ăn rồi ngồi vào bàn chén hết.
Bầu trời ban trưa thật đẹp, cái nắng gay gắt của mặt trời chiếu xuống khắp mọi nơi làm cho không khí oi bức đến khó tả, cái nắng ấy lại hòa vào cái se se lạnh của mùa đông làm không khí rất mát mẻ. Nhã Huệ Tuyệt ở nhà không biết làm gì chỉ ngồi trên phòng chat với Khắc Tiệp, nhưng cuối cùng vì chán quá cô rủ Khắc Tiệp qua nhà mình chơi luôn. Đang nằm trên phòng Nhã Huệ Tuyệt chơi, điện thoại bỗng đổ chuông, làm cho hai người giật mình, Nhã Huệ Tuyệt nằm trên giường chờm ra lấy điện thoại để trên bàn, bắt máy.
-” Alo, Nhã Huệ Tuyệt xin nghe “.
Một cuộc trò chuyện diễn ra, không biết có chuyện gì mà Khắc Tiệp không hiểu sao mặt mày của Nhã Huệ Tuyệt lại vui vẻ hí hửng đến thế. Cuộc gọi nhanh chóng kết thúc, Nhã Huệ Tuyệt tắt máy.
-” Á á á á á “._Cô la lên, không biết có chuyện gì.
-” Nè Nhã Huệ Tuyệt, cậu sao vậy có vấn đề à “._Khắc Tiệp thắc mắc hỏi.
Nhã Huệ Tuyệt xoay qua, hai mắt cô rưng rưng.
-” Khắc Tiệp, Quản lí công ti Hoàng Hải vừa gọi đến. HỌ NÓI MÌNH ĐƯỢC NHẬN VÀO LÀM RỒI “._Nhã Huệ Tuyệt xúc động nói.
-” Cái gì, thiệt hả. Trời ơi á á á “._Khắc Tiệp nghe xong chạy lại ôm Nhã Huệ Tuyệt, chia vui với nhau...
-” Nè, họ nói chừng nào đi làm “._Khắc Tiệp hỏi, cô thấy Nhã Huệ Tuyệt đang rất vui, huống hồ chi cô.
-” Ngày mốt, mình sẽ chính thức đi làm “._Nhã Huệ Tuyệt vui vẻ cười tươi trả lời lại.
-” Ngày mốt sao! Ôi bạn tôi, cậu giỏi thật đấy “._Khắc Tiệp tấm tắt khen.
-” Giỏi gì chứ, công việc này là chính cậu đã giới thiệu cho mình mà, nếu không nhờ cậu thì không sẽ đâu có được hôm nay “.
Hai cô nương nói chuyện với nhau vui vẻ mà quên mất cả thời gian, mới đó đã gần 4 giờ chiều. Nhã Huệ Tuyệt và Khắc Tiệp sửa soạn chuẩn bị đi rước Tiểu Lục rồi dẫn cậu bé đi đâu đó chơi...
-----------
Chú thích:
( 1) kẹo bạc hà atamin: Một loại kẹo do công ty BIB phát minh ra, nó có tác dụng tác động một luồn xung thần kinh lên não, làm cho người nào ăn phải sẽ bị mất đi trí nhớ một chuyện gì đó vừa mới xảy ra.
-----------------------------------------------------------------------------------------------
Rất mong được các bạn ủng hộ ạ, nhớ phải cho mình xin thêm ý kiến góp ý nữa nhé.