Phòng của Lý Thiếu Chu nằm kề trung tâm nhà sau, cách phòng ngủ chính rất gần, trang trí khắp nơi bên trong đều là đồ có giá trị, nhưng không hiện lên vẻ xa hoa, cả căn phòng lấy màu sáng làm chủ đạo, khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái. Mấy năm nay Lý Cố vẫn cho người vào quét dọn, tất cả bài trí trong này hầu như giống hệt bảy năm trước, thời gian tựa hồ dừng lại ở đây, chỉ chờ chủ nhân của nó trở về nhấn xuống nút khởi động mới có thể một lần nữa xoay chuyển.
Lý Cố nhìn Thiệu Trạch, chỉ cảm thấy sự thong dong và bình tĩnh luôn có của mình có chút không duy trì nổi, trong lòng hắn không thể kiểm soát được mà mang theo chút bất an và khẩn trương, nhưng nó nhanh chóng bị đè nén mạnh mẽ, ánh mắt tập trung trên cơ thể người kia, chầm chậm tiến tới “Cậu là muốn thuyết phục tôi tin cậu không phải Thiếu Chu hay là rốt cuộc không muốn trốn tránh nữa mà ngả bài cùng tôi?”
“Anh đoán xem?” Thiệu Trạch nhướn mày mỉm cười, thấy hắn đến càng lúc càng gần, lại hoàn toàn không có ý dừng lại, y liền đứng dậy đi qua bên cạnh hai bước, kéo khoảng cách giữa hai người ra, tìm đại một chỗ dựa vào, giương mắt nhìn hắn.
Lý Cố bước tới trước giường, vốn định ngồi xuống bên cạnh y, thấy thế liền dừng một chút, tạm thời không đi qua “Cậu muốn nói chuyện gì?”
“Nói thật đi, anh thật sự cảm thấy tôi là Lý Thiếu Chu?”
Lý Cố trầm mặc nửa giây “Ừ.”
“Bởi vì tôi từng lẻn vào Lý gia?” Thiệu Trạch hỏi “Lúc đó vì bất đắc dĩ tôi mới tới khu chín, nếu hai năm trước không có chuyện xảy ra, hiện tại tôi tới Nhất Duyên quản lý chi nhánh, quen biết hợp tác với các anh, anh còn có thể cho rằng tôi là Lý Thiếu Chu không?”
Lý Cố nheo mắt, thật ra tính cách và khí chất của người này đều không giống Thiếu Chu lắm, chỉ là lúc trước y thành công ra vào Lý gia, điểm đáng ngờ trong đó lại quá nhiều, nên dù thế nào hắn cũng sẽ không buông tay.
Hắn không hề cử động “Chính cậu cũng nói là nếu mà, sự thật không thể phủ nhận được.”
“Hiệu quả đúng là không lớn.” Thiệu Trạch khoa trương thở dài “Hồi đó đám người kia sắp đặt tôi tới khu chín thật ra không phải vì một món đồ.”
Lý Cố không muốn lãng phí thời gian, hắn nhàn nhạt hỏi “Cậu muốn nói với tôi chính là chuyện này?”
“Không, tôi muốn khuyên anh mấy câu. Tôi cảm thấy con người không nên sống trong quá khứ, Lý Thiếu Chu đã qua đời lâu như vậy rồi, anh nên nhìn về phía trước, nếu không anh sẽ sống không vui vẻ đâu, còn phải kéo người khác xuống nước cùng nữa, như vậy là không lịch sự đâu.” Thiệu Trạch chân thành đề nghị “Anh đã ba mươi tuổi rồi, đừng rối rắm vài chuyện không hay trong quá khứ nữa, chín chắn một chút không phải là tốt hơn sao?”
Đồng tử của Lý Cố hơi trầm xuống, nhìn y vài lần, không nói hai lời đi bước dài tới, rõ ràng không muốn tiếp tục kéo dài với y. Thiệu Trạch nghiêng người né tránh, ánh mắt đảo qua, bỗng nhiên thấy cây kim tiêm trong tay hắn, y liền lùi về sau nửa bước ngăn cánh tay hắn lại. Thoáng chốc Lý Cố đổi kim tiêm sang tay kia, cổ tay khẽ lật bắt lấy y, chuẩn bị lấy máu.
Thiệu Trạch phản ứng rất nhanh, lúc hắn đổi tay y liền giơ chân lên dùng sức đạp qua. Lý Cố biết nếu thật sự bị đạp trúng ngực, sức cú đạp này tuyệt đối không nhỏ, nên hắn không dám khinh thường, vội vàng tránh né, hai người nhất thời tách ra.
Trải qua đợt dây dưa này, cổ áo sơ mi của Thiệu Trạch bị kéo ra một chút, lộ ra một sợi dây màu đỏ và một viên ngọc, Lý Cố thấy rất rõ, đồng tử thoáng chốc tối đi, nhìn chằm chằm qua bên kia.
Thiệu Trạch sững sờ một giây, nhìn hắn, lại nhìn thứ trên cổ, đoán ra tính nghiêm trọng của sự việc, y liền chớp mắt mấy cái, thong thả sửa sang lại quần áo, kiên nhẫn giáo dục “Dù gì tôi cũng là khách, anh có thể lịch sự chút không?”
Lý Cố trầm mặc quan sát y, vài giây sau mới mở miệng “… Nếu hôm nay không nhận được đáp án, tôi sẽ không thu tay đâu.”
Thiệu Trạch cười tít mắt gật đầu “Vậy nên không phải tôi đến đây để giải quyết vấn đề à.”
“Nếu cậu thật sự nghĩ như vậy, thế sao lúc trước lại không chịu phối hợp?”
“Đó là vì tôi khó chịu, hiện tại nếu anh lại làm tôi khó chịu thì tôi vẫn sẽ không phối hợp đâu.” Thiệu Trạch kéo chiếc ghế dựa ra ngồi xuống, chống cằm đối diện với hắn.
Y vui vẻ nheo mắt, sao lại không phối hợp ư? Đương nhiên là không muốn Lý Cố có được tờ kết quả xét nghiệm kia, lại càng không muốn Cảnh Hạo bất ngờ nhìn thấy tờ kết quả đó mà biết được chân tướng, nếu không tới lúc đó người chết sẽ là y.
Lý Cố nhìn y vài lần “Cậu muốn giải quyết thế nào?”
Mặt Thiệu Trạch đầy hồn nhiên thuần khiết, đưa tay đề nghị “Chúng ta bình tĩnh, hòa nhã ngồi xuống uống trà nói chuyện, giải thích đầy đủ cho anh biết tôi không phải Lý Thiếu Chu anh quen, sau đó anh tiếp tục làm ông chủ của anh, tôi về nhà ăn cơm, thế nào?”
Đồng tử của Lý Cố trầm xuống, kiên nhẫn ừ một tiếng, chậm rãi tiến lên. Thiệu Trạch nhìn biểu tình của hắn, đứng dậy đi ra ngoài “Tôi cảm thấy anh không bằng lòng lắm. Không sao, anh có thể suy nghĩ, hôm khác chúng ta lại nói chuyện.”
“Bên ngoài đều là người của tôi.”
“… Được rồi.” Thiệu Trạch dừng một chút, chậm rì rì trở về.
Nhân sơ hở lúc y xoay người Lý Cố liền tăng tốc độ, khi tới gần lại thấy y muốn trốn, hắn không khỏi lạnh giọng nói “Thiếu Chu, em nợ anh một thứ đó.”
Thiệu Trạch thoáng chốc cứng đờ.
Lý Cố thấy đúng thời cơ liền vội vàng kéo y tới bên người, hít sâu một hơi, run rẩy cầm kim tiêm để sát vào y định lấy bằng chứng. Thiệu Trạch nhanh chóng lấy lại tinh thần, dùng sức trên tay hắn, trước khi hắn phản ứng lại liền cướp cây kim tiêm, lùi về sau tạo ra khoảng cách.
Không gian nhất thời có chút tĩnh lặng, đồng tử của Lý Cố càng thâm sâu, rõ ràng có chút không kiểm soát nổi, sau một lúc lâu, hắn mới run run nói “… Thật ra anh đã không cần phải xét nghiệm nữa.” Hắn dừng một chút, nhớ tới phản ứng của y khi vừa nghe câu nói kia, cảm xúc trong mắt lại càng sâu thêm “Quả nhiên… cái gì em cũng biết, hồi đó em đều giả bộ sao?”
Thiệu Trạch làm như mắt điếc tai ngơ, tiện tay ném cây kim tiêm kia đi, đi tới chiếc giường lớn ngồi xuống, suốt quá trình đều rất bình tĩnh, giống như y đã đoán được kết quả sẽ là như vậy từ lâu rồi, y chậm rãi mở miệng “Mười hai lần ám sát, chín lần bị bỏ thuốc độc, bốn lần tai nạn giao thông.”
Lý Cố nhất thời nheo mắt “Đây là cái gì?”
Thiệu Trạch nở nụ cười, nhẹ nhàng thở ra một hơi “Đây là số lần ám sát Lý Thiếu Chu trải qua trong thời gian đó, may mà Lý Thiếu Chu không thích ra ngoài, nếu không số lần tai nạn giao thông chắc còn gia tăng.”
Đồng tử của Lý Cố co lại, ngay sau đó ý thức được cái gì, sắc mặt hắn đột biến “Không thể nào!”
“Không có gì là không thể cả.” Thiệu Trạch chống cằm “Đây chỉ là bề ngoài, về phần ngấm ngầm bị chặn trước có bao nhiêu còn rất khó nói. Dựa vào con số đó, nếu đối phương ra tay bịt đầu mối, làm thế nào cũng phải mưu đồ thật lâu, coi như một tháng hai lần, thì cộng lại cũng tới cả một năm.”
Lý Cố dường như bị chấn động rất lớn “Không thể nào có chuyện này, ba, ông ấy rõ ràng…”
“Lý Cố.” Thiệu Trạch cắt ngang, lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt có chút trong trẻo lạnh lùng, lại không khiến người khác cảm thấy sắc bén, trái lại thậm chí còn lộ ra chút ôn hòa “Nhiều lần bị đe dọa tính mạng như thế, kể cả Lý Thiếu Chu thật sự nợ anh thì cũng đã trả đủ rồi.”
Đáy lòng Lý Cố chấn động, bước mạnh về phía y nửa bước “Thiếu Chu, em…”
“Tôi không phải Lý Thiếu Chu, cậu ta đã chết rồi.” Thiệu Trạch đứng dậy đối diện với hắn “Tôi họ thiệu, tên là Thiệu Trạch, điểm này xin anh hãy nhớ cho. À, hồi trước anh hỏi sao tôi trốn ra được, giờ tôi sẽ nói cho anh biết.” Y vừa nói vừa đi tới trước vách tường bên cạnh chiếc giường lớn, tùy tiện sờ soạng một chỗ, ngay sau đó chỗ đó liền mở ra một cánh cửa, y nhanh chóng đi vào, cánh cửa lập tức im hơi lặng tiếng đóng lại phía sau y.
“Thiếu Chu!” Lý Cố nhào tới phía trước, tìm xung quanh lại không phát hiện bất cứ chỗ nào đặc thù, hắn không khỏi đấm mạnh vào tường, nhanh chóng đi ra ngoài, sai người lấy một trái lựu đạn cho mình.
Lưu Chí đang canh ở bên ngoài, thấy sắc mặt hắn rõ ràng không tốt, anh liền bước nhanh tới “Sao thế? Xảy ra chuyện gì?”
Đôi mắt của Lý Cố mang theo chút tơ máu, hoàn toàn không còn vẻ lãnh đạm khi xưa, hắn mím môi, không nói một lời. Lưu Chí bị hơi thở độc đoán trên người hắn tỏa ra khiến tóc gáy dựng thẳng, lùi về sau nửa bước “Rốt cuộc là sao? Cậu ta nói gì? Nói cậu ta là Thiếu Chu sao?”
Lý Cố trầm mặc hồi lâu, khàn giọng nói “… Không có, nhưng cậu ấy bảo mình họ Thiệu.”
Lưu Chí hoàn toàn không thể hiểu quan hệ nhân quả trong đó, anh không khỏi hỏi “Thì sao?”
“Tên thế hệ này của Lý gia đều chỉ có một chữ duy nhất, cậu biết tại sao Thiếu Chu lại có hai chữ không?”
Lưu Chí giật mình, chỉ nghe Lý Cố nhấn từng chữ một “Bởi vì mẹ cậu ấy họ Thiệu.”
Lưu Chí kinh ngạc, còn chưa mở miệng thì đã thấy lính đánh thuê đi lấy lựu đạn trở lại. Lý Cố cầm vào phòng, kéo khóa ra ném về bên kia, rồi nhanh chóng rút lui ra ngoài phòng, ngay sau đó chỉ nghe bùm một tiếng, cả mặt đất đều rung theo. Lưu Chí xoa lỗ tai, nhìn khói bụi tỏa ra, nhất thời khó có thể tin vào. Nếu là trước kia, ai dám động vào thứ gì trong căn phòng này Lý Cố tuyệt đối sẽ lột da đối phương, thế nhưng nay hắn lại tự tay hủy đi, chẳng lẽ người kia thật sự là Thiếu Chu?
Ánh mắt Lưu Chí đảo qua, thấy Lý Cố đi thẳng vào, anh liền nhanh chóng đuổi theo.
Chỗ lựu đạn nổ có vỡ ra một cái động, lộ ra một đường hầm âm u, không biết thông tới nơi nào, Lưu Chí há miệng “… Chẳng lẽ lần trước cậu ta chính là trốn như vậy?”
Lý Cố không đáp, sai vài thuộc hạ vào trong dò đường, xem có gì không.
Lưu Chí kinh ngạc “Không đuổi theo?”
“… Không cần.” Lý Cố nói “Chắc cậu ấy sẽ về nhà.”
“Vậy cậu muốn đi tìm cậu ta?”
Lý Cố nhớ tới cuộc đối thoại vừa nãy, nhìn đường hầm kia, trầm mặc một lát hắn đột nhiên hỏi “Cậu nói xem… sao trong phòng Thiếu Chu lại có cái này?”
Lưu Chí nghĩ một lát “Chắc tòa nhà nào cũng có đường hầm? Hoặc là ông Lý cố ý xây cho Thiếu Chu?”
“Ừ, ba sợ tôi sau khi lên nắm quyền sẽ có một ngày giết Thiếu Chu. Thiếu Chu, em ấy…” Lý Cố nhắm chặt mắt “Có thể cũng nghĩ như vậy…”
Lưu Chí kinh ngạc “Tại sao?”
Lý Cố vẫn nhắm hai mắt, không trả lời.
Lưu Chí quan sát một lát, chỉ cảm thấy hắn hoàn toàn không nằm trong hình dáng, tuy sắc mặt bình tĩnh, lại khiến người ta có một ảo giác cảm xúc bị đè nén thật chặt, phảng phất như lúc nào cũng có thể bùng nổ. Anh biết không hỏi được gì, liền ra hiệu với mọi người xung quanh, cùng họ ra ngoài, để Lý Cố được yên lặng.
Biển hoa của nhà họ Lý rất rộng, xung quanh được bao bọc bởi những cái cây cao thấp khác biệt, trông rất đẹp. Lúc này Thịnh Tước đang ở bên ngoài Lý gia, đứng ở một góc nhìn không chớp mắt, thỉnh thoảng nhìn điện thoại di động và ngã tư đường, kiên nhẫn chờ đợi thủ trưởng nhà mình, mà đúng lúc này bên cạnh bỗng nhiên truyền tới một giọng nói, trong lòng hắn run lên, lập tức nhìn qua.
Thiệu Trạch mỉm cười bước ra “Đi thôi.”
Thịnh Tước nhìn chỗ góc kia, lại nhìn y, trầm mặc nửa giây, sáng suốt không hỏi nhiều, mở cửa xe cho y. Lúc hai người trở về Kiều Tịch đang uống cà phê, thấy bọn họ liền nhàn nhạt gật đầu, xem như là chào hỏi. Thiệu Trạch mỉm cười ngồi xuống cạnh anh “Ba em có xây một phòng thí nghiệm trong nhà này cho anh đấy, anh xem chưa? Có cần sửa chỗ nào không?”
“Không cần đâu.” Kiều Tịch nhìn y một cái “Tên Cảnh Hạo nhà kế bên vẫn thích em nhỉ?”
Thiệu Trạch nhất thời nhướn mày “Nghe ai nói vậy?”
“Lúc trước ông chủ hỏi em viên ngọc này là từ đâu ra, em đã trả lời thế nào?”
“Em bảo là hồi trước em từng đeo.” Thiệu Trạch hơi khựng lại, kinh ngạc “Ba em lại điều tra?”
“Ừ, đây là ngọc Cảnh gia cho con dâu.” Kiều Tịch bình tĩnh nhìn y, biểu tình trên mặt tuy rất lãnh đạm, nhưng tâm tình lại vô cùng vui sướng “Tụi anh đưa em tới khu chín vốn định cho em diễn kịch cẩu huyết, ai ngờ hiện thực còn cẩu huyết hơn tụi anh đoán nữa. Tốt quá.”
Thiệu Trạch “…”
“Anh nghe nói hôm nay em ở nhà họ Lý một lúc, nói chuyện với Lý Cố xong rồi? Hắn đã biết chưa?”
Thiệu Trạch chớp mắt mấy cái “Chắc là rồi.”
“Vậy Cảnh Hạo cũng sẽ biết thôi, em định tự mình nói cho hắn hay là để tự hắn đoán?”
Thiệu Trạch trầm mặc một chút “Anh nói xem nếu anh ta biết thì sẽ làm gì?”
“Chắc chắn sẽ đánh dấu em.” Kiều Tịch dừng một chút “Hay là anh cho em một liều thuốc, em làm cho hắn hôn mê rồi đè hắn?”
“… Không không, em không thích hợp làm chuyện tốn sức lực thế đâu.” Thiệu Trạch lắc đầu mạnh, tiếp đó chuyển lại đề tài vừa rồi “Lý Cố không phải kẻ ngốc, anh ta biết quan hệ của em và Cảnh Hạo, vậy nên anh ta nhất định sẽ không để lộ tin tức này ra với Cảnh Hạo đâu, tạm thời em vẫn rất an toàn.”
Kiều Tịch nhắc nhở “Giấy không thể gói được lửa, em không thể giấu mãi được.”
Thiệu Trạch yên lặng hồi tưởng mấy ngày gần đây y cứ lấy chuyện Lý Thiếu Chu ra chèn ép ông chủ Cảnh, lỡ Cảnh Hạo biết chân tướng, hơn nữa chất dẫn dụ trên người y vẫn là mùi vị hắn nhớ nhung bao năm, vậy kết quả… Thiệu Trạch chậm chạp vùi vào sofa, cuộn người lại “Em không nghe thấy gì hết.”
Kiều Tịch “…”
Cảnh Hạo làm việc tới khuya mới về, trước đó hắn đã gọi cho Thiệu Trạch, biết vợ mình bình an về tới nhà liền dặn y phải ngoan ngoãn ăn cơm, sau đó về nhà chờ hắn.
Có lẽ Thiệu Trạch cảm thấy chột dạ, nên y vô cùng nghe lời, ăn cơm xong liền qua nhà họ Cảnh, im lặng ngồi trên giường đọc sách, bộ dáng vô cùng ngoan ngoãn.
Cảnh Hạo vào cửa liền nhìn thấy hình ảnh này, hắn im lặng, chầm chậm đi qua, hôn lên trán của Thiệu Trạch, tiếp đó đơn giản tắm táp một cái, leo lên giường “Hôm nay em nói gì với Lý Cố?”
Thiệu Trạch chớp mắt mấy cái “Tôi nghiêm túc giảng giải đạo lý với anh ta, mạch suy nghĩ rõ ràng, quan điểm chính xác, chứng cớ đầy đủ.”
Cảnh Hạo nhướn mày “Sau đó?”
“Anh ta không tin.”
“…” Ông chủ Cảnh nghĩ, Lý Cố tin mới lạ đấy, hắn an ủi xoa đầu Thiệu Trạch “Sau đó nữa thì sao?”
“Tôi nói muốn về nhà, anh ta không chịu, nên tôi liền chuồn đi.”
Cảnh Hạo kinh ngạc “Em chuồn thế nào?”
Mặt Thiệu Trạch đầy nghiêm túc “Trèo tường.”
Cảnh Hạo nhìn y, trong tình huống Lý Cố có chuẩn bị, sao y còn có thể trèo tường được? Rốt cuộc y trèo chỗ nào?
Thiệu Trạch hoàn toàn không để ý tới vẻ thăm dò của hắn, tội nghiệp đưa tay níu lấy người hắn “Tôi mệt quá.”
Cảnh Hạo lấy lại tinh thần, thản nhiên ừ một tiếng, ôm y vào lòng.
Thiệu Trạch ngửi ngửi, chỉ cảm thấy mùi hương này khiến người ta thật an tâm, y liền cọ vào cổ hắn, chậm rãi nhắm mắt lại, trong mơ y cũng cuộn mình trong lòng một người như vậy, xung quanh là hương hoa bay lượn, bầu trời trong xanh, gió khẽ thổi, khiến người ta cảm thấy thật thoải mái mà muốn cứ như vậy thiếp đi.