Triệu Uyên từ chỗ mẫu thân nghe nói chuyện tốt của Tân Minh Tuyên sắp tới, sau khi tan học cố ý đi từ Quốc Tử Giám đến viện Hàn Lâm, nghĩ là chúc mừng cho hắn trước. Ai ngờ, đi một vòng, không tìm được người, trái lại nhìn thấy Diệp Thần Vũ ở cửa lớn. Hắn mặc áo bào màu xanh trên bổ tử có hình cò trắng, cao hơn một chút so với mình.
Chuyện của Diệp Thần Vũ hắn cũng biết một chút, người này là tiến sĩ trong kỳ thi mùa xuân năm nay. Khi gặp mặt thánh thượng ở điện Kim Loan, thánh thượng thấy hắn tài trí nhanh nhẹn, đích thân chấm hắn đến Đại Lý Tự, tuy chỉ là quan lục phẩm, nhưng cũng là có một không hai. Dù sao, trực tiếp thụ quan trên điện Kim Loan—— Hắn là người đầu tiên của triều ta.
Có lẽ cũng là nể mặt Diệp lão tướng quân, tốt xấu gì cũng là người đầu tiên trúng tiến sĩ trong lứa cháu của Diệp gia.
"Này, sao ngươi lại ở đây?" Triệu Uyên và Diệp Thần Vũ quen biết nhau vào ngày Tân Minh Tuyên trúng tiến sĩ, quan hệ của ba người vẫn luôn khá tốt.
Diệp Thần Vũ nghe được âm thanh, quay đầu lại nhìn, bất mãn nói: "Cái gì nói sao ta ở chỗ này? Tại sao ta không thể ở đây?"
"Cửa lớn viện Hàn Lâm rất mát mẻ, ta đặc biệt chạy tới hóng gió, lý do này có được không?" Hắn nhíu mày, dung mạo vì sự phô trương mà càng thêm rực rỡ, có chút diễm lệ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sau Trọng Sinh Ta Đem Phu Quân Sủng Tận Trời
2. Thảm Thực Vật Hoang Dã
3. Tình Yêu Thôn Quê
4. Trục Lãng
=====================================
"Nhà ngươi... Ăn phải pháo à?" Triệu Uyên vỗ vỗ bả vai hắn.
Người thanh niên ngước mắt lên nhìn hắn và thở dài buồn bã.
“...... Ngươi đang làm gì vậy?" Triệu Uyên bị nhìn đến sởn tóc gáy. Hắn thừa nhận Diệp Thần Vũ còn đẹp hơn so với phụ nữ.
Nhưng, trọng điểm là —— Diệp Thần Vũ là nam.
Hơn nữa, hắn thích Hà nhi, từ khi nàng còn rất nhỏ đã thích rồi... Mẫu thân cũng nói bóng gió với hắn, chờ sau khi hắn thi Hương xong, Triệu gia sẽ nhờ người mai mối đến Tân gia cầu hôn. Hà nhi tuổi vẫn còn nhỏ. Nhưng mà, có thể quyết định trước. Mẫu thân nói đúng, quyết định rồi sẽ chạy không thoát được.
"Ta đến tìm Minh Tuyên uống rượu, kết quả còn chưa mở miệng, hắn đã đi rồi..." Người thanh niên uể oải mở miệng.
Triệu Uyên cười cười nói: "Ngươi vì chuyện này mà không vui?"
"...... Còn vì cái gì nữa?" Diệp Thần Vũ khó hiểu nhìn về phía hắn.
"Minh Tuyên gần đây hẳn là rất bận rộn, hắn đã đã định ngày tháng với đích nữ công bộ hữu thị lang, phỏng chừng mấy ngày sắp tới đây... Sẽ thành thân."
Diệp Thần Vũ ngây ngẩn cả người, không thể tin: "Đây là chuyện khi nào?"
"Gần đây… Minh Tuyên chẳng lẽ không nói với ngươi sao?"
Diệp Thần Vũ không có tiếp lời, dừng một hồi, xoay người lên ngựa, vừa muốn rời đi, lại bị Cố Vọng Thư đột nhiên xuất hiện ngăn lại.
"Nhị biểu ca..."
"Ngươi trở về trước đi." Cố Vọng Thư xoay người nói chuyện với Triệu Uyên.
Triệu Uyên chắp tay hành lễ, lui ra. Biểu huynh đệ người ta nói chuyện với nhau, hắn quả thật nên tránh đi.
"Ta mặc kệ trong lòng ngươi đang suy nghĩ cái gì, nhưng ngươi không thể động đến Tân Minh Tuyên." Cố Vọng Thư cảnh cáo: "Ngươi đã từng nghĩ qua, hắn là thứ trưởng tử duy nhất của Đại phòng Tân gia... Trước mắt đang làm ở viện Hàn Lâm, tiền đồ rực rỡ, đảm nhiệm trọng trách, tương lai của toàn bộ cả nhà Tân phủ đều sẽ đặt trên vai hắn."
Sắc mặt Diệp Thần Vũ đã đỏ lên, vừa muốn phản bác, Cố Vọng Thư xua tay cắt ngang: "Nghe ta nói trước, ngươi có biết hắn vì thi đỗ tiến sĩ, dùng bao nhiêu tâm sức không?"
"Tư chất của hắn không cao, lúc trúng cử đứng ở cuối cùng… Khi thi hội lại là người đứng vị trí thứ năm mươi chín, sự vất vả bên trong, người ngoài rất khó đồng cảm."
"Quan trọng nhất là, hắn muốn cùng đích nữ công bộ hữu thị lang thành thân."
Diệp Thần Vũ "Gào" một tiếng, xoay người xuống ngựa: "Nhị biểu ca, huynh thật sự hiểu lầm rồi! Đệ chỉ nghĩ rằng hắn rất thú vị, tuổi còn trẻ mà lại cổ hủ giống như một ông già. Tính tình giống con vẹt mỏ đỏ mà tổ mẫu đang nuôi..."
"Đệ thật sự chỉ là trêu chọc hắn mà thôi!"
Cố Vọng Thư nhìn hắn nửa ngày, sau đó nghiến răng. Cố Vọng Thư đột nhiên cảm thấy lời của Tam cữu cữu nói cực kỳ đúng, cái loại tính cách thích làm theo ý mình của Diệp Thần Vũ, nên để cho hắn đến nơi hoang vắng ít người chịu chút khổ... Làm gì có ai coi người như chim mà trêu chọc như vậy. Kỳ quái chính là —— Cố Vọng Thư vậy mà cũng nhìn lầm.
"Ngày mai, ta sẽ đi đòi con vẹt mỏ đỏ của ngoại tổ mẫu cho ngươi."
Diệp Thần Vũ nhìn bóng lưng cực kỳ giận dữ của Nhị biểu ca, có chút ngẩn ngơ. Đây là có chuyện gì? Chuyện gì đã xảy ra vậy?
"...... Nhị biểu ca, đệ không dám, phụ thân sẽ chặt đứt chân của đệ, nhất định lại nói đệ ăn chơi trác táng, dắt chó đá gà gì đó." Người thanh niên dắt con ngựa đi theo phía sau Cố Vọng Thư, vẻ mặt nịnh hót: "Nhị biểu ca đi đâu vậy? Cưỡi ngựa của đệ đi... Ngựa chạy nhanh."
Diệp Thần Vũ kêu khổ không ngừng, cho hắn một trăm lá gan, hắn cũng không dám trêu chọc Cố Vọng Thư... Người đàn ông này ở trong nhà của bọn họ, là một tồn tại giống như thần thoại. Một số lý do mà phụ thân và các thúc phụ đánh huynh đệ của bọn họ: Luôn luôn là —— nhìn xem Nhị biểu ca của ngươi... Cụ thể phải xem Nhị biểu ca cái gì đó... Cũng không nói một tiếng. Bọn họ liền bị đánh roi.
Cố Vọng Thư đen mặt, không để ý tới hắn, trực tiếp lên xe ngựa của mình.
Diệp Thần Vũ xoay người leo lên ngựa, đi theo một đoạn phía sau, nhưng không dám thật sự đuổi theo, đành phải ủ rũ trở về Diệp phủ.
Tân Minh Tuyên sau khi hồi phủ, đã bị Tần thị gọi đi, cát phục đỏ thắm để mặc đón dâu đã làm xong, dù sao cũng phải để cho hắn thử trước xem có vừa người hay không.
Vừa mới định ngày "Định thân", ngày đón dâu đã sắp tới.
Tần thị vì thể hiện Tân gia coi trọng hôn sự này, chỉ riêng lễ trang điểm đã chuẩn bị ba mươi gánh, diễu hành hùng dũng khiêng đến nhà gái.
Tân Đức Trạch gọi đệ đệ Tân Đức Dục đến thư phòng, bắt đầu viết thiệp mời, muốn hắn hỗ trợ kiểm tra, nếu để bỏ sót ai thì không tốt.
Khắp mọi nơi ở Tân gia treo đèn kết hoa, ai ai cũng vui mừng.
Tân Minh Tuyên cũng xin nghỉ phép ở viện Hàn Lâm. Hai ngày nay, Diệp Thần Vũ không có chặn hắn khắp nơi nữa, hắn thoải mái hơn nhiều.
Diệp Thần Vũ cái con người này hắn nghĩ không hiểu, cũng không dám trêu chọc. Đành phải ứng phó lấy lệ.
"Ca ca, huynh có hồi hộp không?" Tân Hà nằm bò trên bàn sách của Tân Minh Tuyên, ăn kẹo sữa bò, ngửa đầu hỏi hắn.
"Có... Một chút."
Chóp mũi Tân Hà chua xót, không có lý do gì. Nàng nhớ tới kiếp trước, Đại ca tử trận ở sa trường... Vào thời điểm đó, hắn còn rất trẻ và không có gia đình.
Ngày rước dâu, Tân Minh Tuyên mặc cát phục màu đỏ, cưỡi con ngựa cao to, đón tân nương tử vào cửa, sau khi đi "Niệm Từ Uyển" bái đường, rồi bị mọi người bao quanh tiến vào "Mặc Trúc Hiên".
Tiền viện có rất nhiều người, yến hội bày ở phòng khách, đồng liêu của phụ thân, đồng liêu của Tân Minh Tuyên ở viện Hàn Lâm, ngoại tổ phụ Tần Trung dẫn theo con trai cả, Cố Vọng Thư dẫn theo Diệp Thần Vũ, còn có cả nhà Triệu Uyên đều đến đây... Tân Ngọc Trân ôm Tích nhi đi nội viện.
Sân sau mời gánh hát đến hát, vì để vui vẻ làm cho không khí náo nhiệt. Nữ quyến đều ở nội viện ăn tiệc, do Tân lão thái thái, Tần thị và Lý thị chiêu đãi.
Tân Hà đi dạo một vòng phòng tân hôn trước, nhìn tư thế ngồi của tân tẩu tẩu rất đoan trang, bèn vụng trộm nhét một miếng bánh ngọt vào tay nàng. Nghe mẫu thân nói, tân nương cả ngày không có cơ hội được ăn, há chẳng phải sẽ đói bụng.
Nàng ở "Mặc Trúc Hiên" dạo một hồi, cảm thấy cực kỳ nhàm chán, nha đầu, bà già đều bận rộn, cũng không ai để ý tới nàng. Hôm nay, khách khứa đến rất nhiều, ngay cả những người của "Liên Uyển" cũng được mẫu thân gửi đi làm việc. Bên cạnh nàng chỉ có một tiểu nha đầu mới để tóc đi theo.
Tiểu nha đầu đó hình như gọi là Nhị Nha, ánh mắt nhìn thấy bánh ngọt kẹo so với nhìn thấy nàng tha thiết hơn nhiều... Tân Hà mắt trợn trắng, đi lấy một nắm bỏ vào túi của nàng ta.
"Cám ơn Đại tiểu thư." Cuối cùng, ánh mắt nhìn nàng tha thiết hơn một chút.
Tân Hà ra khỏi "Mặc Trúc Hiên", đi vào nội viện. Cả Tân phủ đều phất phới mùi thức ăn... Nàng rất đói, thực sự hối hận vì đã không ăn nhiều vào bữa sáng.