Bấy giờ Liễu Tiêu với vỡ lẽ, một động vật ăn thịt như bé mà lại ăn chung bàn với dê và bướm, quả thực không hợp lý chút nào.
“Ầu,” Liễu Tiêu ngoảnh lại hỏi A Diệp, “Mình có mật ong cả rau không anh?”
A Diệp trả lời: “Có ạ, nô tài sẽ đi chuẩn bị…”
“Thật sự không cần đâu,” Lãnh Giác lên tiếng ngăn lại, “Tại hạ no rồi, xin được cáo lui trước.”
Bạch Quyên cũng đứng dậy nói: “Đúng vậy, tại hạ cũng no rồi.”
Liễu Tiêu nhìn một lượt, phát hiện ra họ chỉ uống mỗi tách trà, này thì sao mà no? Song bé cũng không tiện giữ lại, đành cười ngượng bảo: “Được rồi, thế hai người về nghỉ ngơi cho khỏe đi. Hôm nay thi có vất không ạ?”
Bạch Quyên và Lãnh giác cùng đồng thanh: “Không vất vả đâu ạ, cảm ơn Mỹ nhân đã quan tâm. Chúng tôi xin được lui xuống trước.”
Nói rồi, Bạch Quyên và Lãnh Giác cùng nhau rời đi.
Trông thấy hai người rời đi, bấy giờ Liễu Tiêu mới dám thở phù một hơi, “Kết giao trong cung mệt mỏi nhỉ? Cũng không ngồi xuống ăn được bữa cơm hẳn hoi!”
A Diệp vừa rót trà cho Liễu Tiêu vừa nói: “Này đã là gì? Địa vị của người cao, hai người họ mới là người nên căng thẳng, người lo lắng cái gì?”
Liễu Tiêu cũng chẳng thấy cái danh “địa vị cao hơn” này đáng để lên mặt, chỉ cảm thấy mình đã tiếp đón người mới chưa được chu toàn.
Lãnh Giác là một con dê trầm tính, trở về cung của mình thì bảo muốn đi nghỉ, người hầu A Miên hầu hạ y vào giấc ngủ sớm. Còn Bạch Quyên thì ngồi trước gương bắt đầu tự sướng về dung nhan tuyệt trần của mình. Người hầu Tiểu Điệp của Bạch Quyên lên tiếng hỏi: “Vị Tiêu mỹ nhân này có dễ tính không ạ?”
Bạch Quyên bĩu môi, dài giọng: “Tất nhiên là không rồi, biết thừa bọn ta không ăn thịt lại còn cố tình bảo bọn ta ngồi đấy xem mình biểu diễn mukbang. Đến lúc bọn ta đi rồi thì lại hỏi khịa chúng ta thi thố có khổ không, hứ, khoe mình được tuyển thẳng vào cung mà không phải thi chứ gì, thấy ghét.”
Tiểu Điệp đáp lời: “Cũng hết cách, ai bảo hiện tại cậu ta đang giữ tước vị cao nhất chứ?”
“Gớm, cùng lắm là vào cung sớm hơn ta mấy ngày bọ.” Bạch Quyên nguýt dài, “Ai thắng ai thua còn chưa biết đâu.”
Tiểu Điệp lại hỏi: “Thế… thế người tính thắng cậu ta kiểu gì ạ?”
Bạch Quyên đáp luôn: “Tất nhiên là phải chăm chỉ học tập để tiến bộ mỗi ngày rồi!”
Tiểu Điệp cảm động gớt nước mắt, “Biển học vô bờ, nô tài nguyện cùng người chiến đấu!”
Bạch Quyên cũng cảm động trước sự trung thành của Tiểu Điệp, nói: “Lần thi cuối kỳ này ta chắc chắn sẽ giành hạng nhất, tuyệt không phụ lòng kỳ vọng của các em!”
Tiểu Điệp chấm chấm nước mắt, rơm rớm khuyên Bạch Quyên nghỉ ngơi sớm để mai còn đi học.
Liễu Tiêu cũng đi ngủ sớm, sáng hôm sau dậy sớm để đến trường.
Thầy giáo đứng lớp là nhân tài trăm người mới chọn được một, học vấn uyên thâm, từng giảng dạy ở các trường danh tiếng của thủ đô. Thầy giáo nhìn lướt qua những gương mặt như hoa như ngọc của lớp, bụng bảo: Trông ai cũng xinh đẹp như này, chắc chẳng học hành gì đâu!
Thầy giáo ho khan hai tiếng, bắt đầu điểm danh: “Liễu Tiêu!”
Liễu Tiêu giật bắn mình, suýt thì đụng đầu vào trần nhà: “Có!”
Thầy giáo nói: “Em nhảy cao thế làm gì?”
Liễu Tiêu đáp vội: “Em sợ nhất là bị điểm danh, bị giật mình ạ.”
“Hừ. Ngồi không ra ngồi, đứng không ra đứng!” Thầy giáo nghiêm khắc phê bình, “Tôi thấy các em cần phải học lớp lễ nghi trước đấy!”
“Dạ vâng.” Liễu Tiêu ngoan ngoãn xin lỗi, “Em sai rồi.”
Kỳ thực thầy là thấy Liễu Tiêu giữ tước vị cao nhất nên mới ra oai phủ đầu, nếu không lớp này cũng toang mất. Giờ thấy Liễu Tiêu sợ thế kia thì thầy rất chi là hài lòng, vội vàng đưa cho vị Mỹ nhân này một bậc thang: “Không sao, dù gì đây cũng là bản tính của báo tuyết.”
Liễu Tiêu sững sờ, gật đầu.
Mới học được một tiết mà Liễu Tiêu đã thấy đầu óc quay cuồng. Bé sinh ra ở vùng núi, mà trên bản thì có được dạy nhiều kiến thức như này đâu? Nghe giảng mà bé như nghe tiếng chim ấy, mới đầu còn có thể hiểu chun chút, về sau thì bó tay luôn, vẻ mặt như vào cõi thần tiên.
“Khó quá…” Tan tiết, Liễu Tiêu ôm cái đầu đau như búa bổ của mình, ngoảnh lại thấy Bạch Quyên cả Lãnh Giác ngồi ngay phía sau, bé bèn hỏi: “Hai cậu có hiểu thầy giảng gì không?”
Lãnh Giác đáp: “Sương sương.”
Bạch Quyên thì cười bảo: “Cũng được, cái này không phải là kiến thức cơ bản à?”
Liễu Tiêu mặt xanh như tàu lá chuối, ngó quanh quất bốn phía, thấy ai trông cũng gật gù có vẻ hiểu bài, làm bé thấy tự ti quá.
“Tôi tin Tiêu mỹ nhân cũng thấy nó rất đơn giản, đúng chứ?” Cáo tuyết ngồi cạnh ghé mắt sang hỏi.
Liễu Tiêu lắp ba lắp bắp đáp: “Ừm, cũng tạm.”
Một lúc sau, chuông vào tiết vang lên, giáo viên khác bước vào và bắt đầu tiết học mới.
Sau một ngày đến lớp, Liễu Tiêu cảm thấy mình đang đứng bên bờ vực sụp đổ. Lúc dọn đồ chuẩn bị về, thầy chủ nhiệm bỗng bước vào để dặn dò cả lớp. Có người hỏi: “Một tuần bọn em chỉ phải học 5 buổi thôi đúng không ạ?”
Thầy chủ nhiệm đáp: “Đúng vậy.”
Nghe được câu trả lời này, cơn đau đầu của Liễu Tiêu mới thoáng vơi đi được chút, may mà còn được nghỉ cuối tuần.
“Thứ hai đến thứ sáu học trên lớp, cuối tuần làm bài kiểm tra.”
Nghe được tin dữ này, Liễu Tiêu thiếu điều muốn lấy đuôi treo cổ.
Các phi tần phải chăm chỉ học tập, mà Vua Sói Tuyết cũng phải chăm chỉ làm việc, trong cung ấy vậy mà hòa thuận đến lạ, năng lượng tích cực lan tỏa muôn nơi.
Vua Sói Tuyết đang ngồi kiệu để đi từ Lang Sơn Tuyết Điện đến Điện Thanh Tước của Thái Hậu như thường lệ. Tuy nhiên, dù có ngồi kiệu, hắn cũng không quên làm nhiệm vụ “Chuyên cần”.
Vừa khéo bắt gặp Cáo tuyết và người hầu đi ngang qua, thấy kiệu của Vua Sói Tuyết, cậu ta vội vàng hành lễ.
Kiệu được điều khiển bằng AI cũng tự động dừng lại.
Vua Sói Tuyết đặt máy tính bảng sang một bên, liếc xuống hỏi: “Cậu là…?”
Cáo tuyết trả lời: “Tiểu nhân là Tuy Tuy, được Đại vương phong là Tài nhân ạ.”
“Ồ, tài nhân chỉ đứng ngay sau Mỹ nhân thôi.” Vua Sói Tuyết nói, “Điểm thi của cậu cũng khá đấy.”
“Cảm ơn Đại vương khen ngợi.” Tuy Tuy vô cùng cảm động: Quả nhiên kiến thức thay đổi vận mệnh mà!
Vừa nói, Tuy Tuy vừa ngẩng đầu lên, cảm thấy Vua Sói Tuyết cao cao tại thượng, lừng lững uy nghiêm như núi ngọc, dung mạo tuấn mỹ. Tuy Tuy bất giác bị mê hoặc, cất tiếng: “Đại vương, tiểu… liệu tiểu nhân có may mắn được Đại vương…”
“À phải rồi,” Vua Sói Tuyết bỗng cắt ngang lời của cậu ta, như là vu vơ hỏi, “Cậu làm xong bài tập về nhà chưa?”
Tuy Tuy đứng hình, mặt cứng ngắc: “Dạ… thưa Đại vương, tiểu nhân chưa làm xong ạ.”
“Thế thì phải làm nhanh lên.” Vua Sói Tuyết rất chi là tốt bụng chỉ bảo, “Đừng để bị tụt hạng thi.”
“Tuy Tuy ghi nhớ dạy bảo của Đại vương.”
Gật đầu với Tuy Tuy, Vua Sói Tuyết ấn nút khởi động kiệu, cỗ kiệu tự động lái về phía trước.
Dạo này Vua Sói Tuyết cũng bận tối tăm mặt mày, vì việc nước mà phải làm thêm giờ mấy ngày lận, mãi tới hôm nay mới được rảnh rang một lúc. Vì thế mà sau khi rời khỏi Điện Thanh Tước, Vua Sói Tuyết đã thản nhiên hỏi Cáo Đỏ: “Phải rồi, tối nay bổn vương không còn việc gì phải làm đúng không?”
“Vâng, đúng rồi thưa Đại vương.” Cáo Đỏ cũng nhanh nhạy, vừa nghe thế đã hiểu ngay ý Đại vương là gì, bèn nói thêm, “Tối nay Đại vương có muốn lật thẻ thị tẩm không ạ?”
Vua Sói Tuyết gật đầu, nói: “Lật đi.”
Cáo Đỏ lập tức dâng máy tính bảng đã mở sẵn “Hệ thống quản lý hậu cung” cho Vua Sói Tuyết chọn tên thị tẩm.
Vua Sói Tuyết liếc qua một lượt, hỏi: “Sao không có tên của báo tuyết?”
Cáo Đỏ đáp: “Dạ, có thể đăng nhập để xem chi tiết.”
Vua Sói Tuyết mở chi tiết ra xem, một hàng chữ màu đỏ chót đập vào mắt hắn: “Mỹ nhân Liễu Tiêu xin nghỉ, lý do: làm bài tập.”