Nói tiếp về tiếp thị viên trong câu chuyện của mình mãi tôi cũng phát bệnh rồi. (Mà không, là "vị anh hùng mà tôi ngày nào cũng đu bám để cầu xin chút “sủng ái”" chứ.)
Thôi, chương này tôi sẽ kể về một chàng trai khác vậy.
Để có thể được tôi gọi một tiếng "chàng trai" thì bạn cũng có thể đoán đó là ai rồi phải không?
Tên: Trần Bảo Minh.
Tuổi: mười bảy, như hoa.
Nói về quan hệ thì tôi đã quen cái "chàng trai" này từ hồi "còn là một bào thai".
Để đặt câu nói này theo một hướng khác có nghĩa là hai bà mẹ đã thân nhau từ trước và lại còn sống gần nhà nên khi mang thai tôi đã thường trò chuyện với mẹ của Bảo Minh vài tháng tuổi.
Sinh nhật của tôi cách Bảo Minh 2 tháng. Anh ấy hơn tối một tuổi.
Mà để hồi tưởng thì... hmm, tôi đã thích Bảo Minh từ khi nào vậy nhỉ?
Đáng lí là từ trước tiểu học, nhưng vì ở cái độ tuổi chưa nhận thức được "tình yêu" là gì nên bỏ qua. Chốt giá là bốn năm.
Để xem, kể gì nhỉ?
Hmm... Tôi hay cười những người ngu ngốc chạy theo tình yêu, đương nhiên, tôi đã nhiều lần cười chính mình.
Chẳng hạn như hai năm trước, có một lần Bảo Minh nói sẽ đến đón tôi đi học. Lúc đó tôi đặt báo thức sớm trước hai tiếng, vậy mà lại não cá làm sao đặt thành báo thức của ngày hôm sau, thành ra hôm đó tôi thức trễ.
Trong lúc vừa gặm một mẩu bánh mì vừa thay đồ, Bảo Minh đã tới cổng, anh gác xe, xoay vào trong nhà tìm tôi, tôi càng gấp gáp hơn.
Tôi chạy xuống lầu, nhanh hết sức mình có thể, nhưng lần đó tôi lại bị xổ đùi vì tập luyện ham hố. Tôi mím môi, chạy, chạy và chạy. Trời ơi lúc đó tôi cứ tưởng cái cầu thang đó gần như nối liền từ Bắc vào Nam, mà không, là nối từ Cà Mau đến tận Bắc Mĩ.
Kết quả là gì ư? Phải gọi là hậu quả mới đúng: tôi ngã cầu thang, đầu đập vào tường nhưng chỉ bị trật chân. (Đây chính là ma thuật ?)
Lúc ngã, tôi đã có một giây chợt nghĩ về cuộc đời. Dạng như liên kết hết những gì đã xảy ra trong cuộc đời mình lại, tìm ra mục đích, ước mơ và tương lai cho sau này. Nhưng không tìm được gì.
Một tiếng rầm vang lên. Kì diệu là cái của tủ kiếng mà tôi va vào với vận tốc và lực như một con bò húc không có hề hấn gì, cứ như là lấy chổi phẩy phẩy bụi trên đó.
Nếu có gì đó xảy ra, mẹ tôi sẽ giết con gái bà.
Song, sau khi nằm dựa đầu vào tường, tôi xoay người ra hướng anh vì tôi nghĩ như vậy quyến rũ, rồi cười rất tự nhiên:
"Hi." Tôi giơ tay hình chữ V chào anh, nhìn thấy anh đứng siết tay nắm cánh cổng, tôi lúc đó lại mỉm cười, không có một lí do nào để cảm thấy đau.
Sau đó chỉ là lòng vòng ra vào bệnh viện, hmm, the end?
Chưa đâu, đó chưa phải là lần cuối tôi làm chuyện ngu người như thế (và càng không phải lần đầu).
Lần này là một năm trước, hồi mới đi học về, tôi đã thấy Bảo Minh ở trong nhà mình. Anh phụ giúp mẹ tôi những việc vãnh trong bếp, vừa lau dọn vừa cười nói rất vui vẻ, vui nhất là mẹ tôi. Sau đó anh thấy tôi về thì nói với mẹ tôi gì gì đó rồi lôi tay tôi lên phòng. Tôi nhớ vậy.
Mà bà mẹ của tôi không hề ngăn lại, để một người con trai như thế vào phòng con gái mình, hơn nữa còn là người con trai có khả năng chống trả hết mọi đòn quyền của con gái mình mà bà ấy thực sự tin tưởng. Càng giống như bà ấy nghĩ rằng tôi có thể bổ nhào vào người anh ấy, nên việc anh ấy có khả năng chống trả là tốt. Tốt!
Thôi trở lại câu chuyện.
Lúc đó anh kéo tay tôi, lôi tôi lên phòng. Ôi tôi đã hạnh phúc đến nỗi cười muốn toét miệng.
Lúc đó tôi thực sự đã mong cái cầu thang này nối dài từ Cà Mau đến Bắc Mĩ. Nhưng đáng tiếc nhà tôi chỉ có tám mét vuông.
Lôi được tôi vào phòng, anh đóng cửa phòng, rồi cười với tôi.
Thoáng chốc, tôi đỏ mặt vì những suy nghĩ trong đầu. Cũng phải cảm ơn màu trời huyết lệ hôm đó đã che lấp màu ngại ngùng ửng đỏ trên mặt tôi.
Anh đưa mắt nhìn xung quanh phòng, khen tôi so với lần trước anh đến đây đã biết gọn gàng hơn nhiều (nhưng thật ra là mẹ tôi dọn). Anh ngồi lên giường tôi, chống tay ra sau lưng, nhìn tôi và hỏi:
"Em còn giữ cây guitar đó chứ?"
Tôi có hơi giật mình.
À, là vì tôi đã không học lớp nhạc hơn một năm đó.
"Còn." Tôi gật đầu. "Anh đợi tí."
Tôi chạy lên gác, lấy cây đàn xong, tôi chạy xuống. Xuống tới trước cửa, tôi đột nhiên bồi hồi lạ lùng, tôi ngồi xổm, cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở và nhịp tim của mình.
Tôi đứng trước cửa, nuốt lấy một ngụm nước bọt, rồi hít một hơi dài. Ừ, tôi thực ra đâu có bình tĩnh như bề ngoài.
"Cạch."
Lúc mở cửa, tôi thấy anh đang cầm những tấm hình mà tôi và anh đã chụp chung từ khi bé đến nay. À thì ra là bao nhiêu kỉ niệm anh đang ôn lại.
Anh nhìn thấy tôi, xong thò tay vào túi, cầm điện thoại chụp lại khoảnh khắc cả hai đang ngưng đọng dưới ánh hoàng hôn. Nói là để sau này nhìn lại.
"Đây, đưa anh guitar!"
Vì anh quá đẹp, tôi đã phản ứng chậm vài giây.
Anh cầm lấy guitar, ngồi xuống giường và bảo tôi ngồi lên cái ghế đối diện, rồi anh vừa đàn vừa hát mừng sinh nhật tôi.
Tôi là một cô gái, chả nhẽ trong khoảnh khắc đó mà không rung động được sao?
Hơn nữa là rung động trước người mình thích vì làm những điều mình ao ước là chuyện thường mà. Phải không?
Nói đi thì cũng phải nói lại. Tôi thừa nhận, tôi thực sự rất thích anh ấy.
Nếu anh ấy không cho tôi hy vọng để ảo tưởng có phải là tốt hơn rồi không.
Lúc nào cũng là anh ấy chăm sóc cho tôi, lo lắng cho tôi, đối xử với tôi tốt như... em gái.
Đi xa cũng là anh ấy cầm đồ giúp tôi, cũng là anh ấy ngồi cạnh tôi trên xe, cũng là anh ấy cho tôi mượn vai ngủ, cũng là anh ấy nắm tay tôi vì tôi rất hay đi lạc. Anh ấy đi du lịch thì lúc nào cũng mua quà cho tôi.
Anh ấy bảo vệ tôi bằng việc làm cộng sự của tôi trong các lớp năng khiếu, chăm lo cho tôi khi tôi bị thương. Anh ấy luôn là người biết tôi cần gì. Luôn đọc rõ tâm tư của tôi, chỉ duy nhất anh ấy không biết tôi thích anh ấy.
Mà thử hỏi đến giờ tôi đã nợ anh ấy bao nhiêu chai nước?
Và giờ thì sao? Một cô gái khác đến chăm lo cho anh, khiến anh yêu thương cô ấy.
Cô ấy đâu biết, để cô ấy được ở bên anh, cô ấy đã có cả thanh xuân của một người.