Lúc này, khoảng cách giữa hai người không đến mười cm, Lâm Hiên có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên người Khương Phán một cách rõ ràng.
Mùi không nồng lắm, nhẹ như mùi hoa nhài.
Mỗi người đàn ông trong thời đi học, trong trái tim đều sẽ chứa một bông hoa không có được.
Lâm Hiên cũng vậy.
Huống chi, Khương Phán không chỉ là hoa khôi của lớp mà còn là hoa khôi của trường.
"Lâm Hiên, cậu biết không? Khi đó, tôi tuy rằng nói chán ghét các cậu, bảo các cậu đường tiễn tôi về nữa. Nhưng trong lòng lại rất muốn gặp… Nếu một ngày hai người không tiễn về, tôi lại cảm thấy thiếu cái gì đó!”
Vốn Khương Phán muốn nói rất muốn gặp Lâm Hiên, nhưng cuối cùng, lại nói là muốn gặp hai người.
Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Khương Phán, Lâm Hiên thất thần trong giây lát.
Bầu không khí trở nên có chút mập mờ.
Khoảng cách giữa hai người cũng càng ngày càng gần.
“Tìm thấy rồi.”
Đột nhiên, một tiếng hét lớn vang lên. Cả hai bị chú bảo vệ khó chịu tìm thấy. Đành phải lại chạy đi.
“Chú à, bọn tôi thật sự là đến quyên góp, chú đừng đuổi theo nữa, chú đuổi theo nữa, cháu sẽ quyên góp cho trường học bên cạnh đó!” Lâm Hiên có chút không nói nên lời.
Nhưng người bảo vệ căn bản không nghe vào...
…
Từ gia.
Từ Thiên Vũ lấy tay nắm cằm Ninh Hinh, đánh giá khuôn mặt cô.
"Tuy rằng là người mù, nhưng bộ dạng cũng không tệ lắm?"
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Ninh Hinh dùng sức hất mặt mình ra khỏi tay Từ Thiên Vũ.
"Nam nhân của ngươi khi dễ em trai của ta, ta khi dễ ngươi, rất công bằng chứ?" Từ Thiên Vũ cười tà ác.
Hắn hướng về phía Từ Thiên Thành nói: “Đưa cô ta đến phòng ta, ta trước hưởng thụ một phen, chờ Lâm Hiên đến, lại ở trước mặt hắn, giết chết nữ nhân của hắn, hắn nhất định sẽ đau đến không muốn sống nữa!”
Từ Thiên Thành lập tức nói với thủ hạ: "Có nghe đại thiếu gia nói không? Đưa cô ấy đến phòng đại thiếu gia đi!”
“Vâng, Nhị thiếu gia!”
“Từ Thiên Thành, Từ Thiên Vũ các ngươi không được chết dễ dàng đâu. Ta cho dù là chết, cũng sẽ không để cho ngươi toại nguyện.” Ninh Hinh nói xong liền định cắn lưỡi tự sát.
Nhưng Từ Thiên Vũ tựa hồ đã sớm đoán được, trực tiếp đem Ninh Hinh cằm hất ra.
“Làm ơn thả con gái tôi ra!” Ninh Phú Quý và Trần Tú khổ sở cầu xin.
Đáng tiếc, Từ Thiên Vũ không hề cảm động.
"Nữ nhân này cũng không tệ lắm, cũng đưa đến phòng ta đi." Từ Thiên Vũ nhìn khuôn mặt kiều diễm của Trần Tú, khóe miệng cong lên.
“Từ Thiên Vũ, súc sinh nhà ngươi, ta liều mạng với ngươi!”
Vợ và con gái sắp phải chịu nhục, Ninh Phú Quý rốt cuộc nhịn không được nữa, hướng Từ Thiên Vũ vọt tới.
Từ Thiên Vũ tiện tay bóp cổ Ninh Phú Quý. Cười lạnh nói:
"Nếu ngươi đã muốn chết, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi.”
Nói xong liền muốn bẻ gãy cổ Ninh Phú Quý.
Nhìn thấy cảnh này, không ai trong Ninh gia dám nói một câu.
"Dừng tay."
Ngay khi cổ Ninh Phú Quý sắp bị bẻ gãy, một tiếng quát lạnh vang lên.
Tiếp theo, hơn mười thân ảnh vọt vào đại sảnh.
Hồng Diệp đến!
Cô mang theo mấy chục thủ hạ đắc lực, đều là tâm phúc của cô, thực lực rất cao.
Bình thường nếu nhiều người như vậy được phái đi, thậm chí có thể quét sạch một gia tộc như nhà họ Thẩm.
Nhưng lúc này, biểu tình của Hồng Diệp lại vô cùng nặng nề.
Bởi vì người cô đang phải đối mặt chính là Từ Thiên Vũ.
Nhìn thấy Hồng Diệp, trong mắt Từ Thiên Vũ lóe lên tia tán thưởng.
Giá trị nhan sắc của Hồng Diệp cực cao, dáng người cũng rất nóng bỏng, một bộ sườn xám màu đỏ rực, có một hương vị rất khác biệt.
"Ngươi chính là La Sát?" Từ Thiên Vũ nhìn Hồng Diệp hỏi.
“Là ta. Thả bọn họ ra!” Hồng Diệp nói.
"Ai là Lâm Hiên?" Từ Thiên Vũ nhìn lướt qua đám người.
"Anh, Lâm Hiên hình như không có tới." Từ Thiên Thành nói.
Từ Thiên Vũ nhất thời nhíu mày lại:
“Ta nhớ rõ đã nói ngươi phải mang Lâm Hiên cút lại đây đúng không? Thế nào? Xem lời ta nói là đánh rắm sao?”
Hồng Diệp không đáp lại, chỉ nói với thủ hạ:
"Lát nữa ta ngăn cản Từ Thiên Vũ, các ngươi đi cứu người đi!”
Nói xong, liền hướng Từ Thiên Vũ vọt tới.
"Ngăn cản ta? Ha ha, ngươi cũng quá coi trọng mình rồi.”
Từ Thiên Vũ khinh thường lắc đầu.
Hồng Diệp tay cầm chủy thủ, chân thi triển Thất Sát Bộ mà Lâm Hiên đã dạy.
Tuy rằng, hiện tại cô cũng không có đem Thất Sát Bộ luyện đến Hóa Cảnh, nhưng vẫn có thể giúp ích rất lớn.
Thực lực hiện tại của Hồng Diệp, miễn cưỡng có thể cùng Nguyệt Cấp đỉnh phong đánh một trận.
Những thủ hạ khác cũng nhanh chóng đấu với vệ sĩ của Từ gia.
Vuốt!
Bởi vì biết Từ Thiên Vũ rất mạnh, cho nên Hồng Diệp không chút lưu thủ, vừa lên, tất cả đều là sát chiêu.
Mỗi một chiêu đều đánh thẳng vào chỗ yếu của Từ Thiên Vũ.
Nhưng Từ Thiên Vũ hai tay vẫn chấp sau lưng, chỉ di chuyển ba bước chân, chủy thủ của Hồng Diệp, ngay cả góc áo của hắn cũng không chạm tới được.
Hắn tiện tay vỗ ra một chưởng, thân thể Hồng Diệp lập tức bay ngược ra ngoài, đụng vào vách tường.
Một ngụm máu từ trong miệng phun ra.
"Nữ vương của thế giới ngầm? Ta còn tưởng mạnh như thế nào, hóa ra cũng chỉ là như vậy.” Từ Thiên Vũ ngạo nghễ nói.
Hồng Diệp chậm rãi đứng lên, lau sạch vết máu trên khóe miệng.
Tuy rằng, cô biết Từ Thiên Vũ khẳng định rất mạnh, nhưng không nghĩ tới, lại có thể mạnh đến mức này.
Cô thậm chí còn không đỡ được một chiêu của hắn!
Hiển nhiên, thực lực của Từ Thiên Vũ vượt xa cô, chính là một cường giả Nhật cấp!
Những người khác do Hồng Diệp mang đến cũng đã bị Trần Khôn ngăn cản.
Thực lực của Trần Khôn đã là Tinh cấp trung kỳ, một người cản mấy người cũng không thành vấn đề.
Hơn nữa, còn là chiếm thế thượng phong.
Chỉ trong vài phút, tất cả những người Hồng Diệp mang đến đều ngã xuống đất.
"La Sát, thực lực của ngươi ở Giang Đô cũng coi như đứng đầu. Nhưng đáng tiếc, ở trước mặt ta, không đáng nhắc tới. Ta sẽ cho ngươi một cơ hội sống sót, ngươi sẽ phải trung thành với ta, trở thành chó của ta." Từ Thiên Vũ vẫn chắp hai tay sau lưng nói.
"Ngươi nằm mơ!" Hồng Diệp lạnh lùng quát.
"Đừng vội trả lời, ta cho ngươi thời gian suy nghĩ." Từ Thiên Vũ nói xong, thân ảnh biến mất.
Hắn xuất hiện trước mặt một thủ hạ của Hồng Diệp - Liễu Lục. Đưa tay ra nắm lấy đầu của anh.
“Nam nhân này, hẳn là thủ hạ số một của ngươi, đúng chứ?" Từ Thiên Vũ nhếch miệng cười.
Sau đó, Từ Thiên Vũ hơi siết chặt tay.
Bùm!
Đầu của Liễu Lục nổ tung tại chỗ, hóa thành một đống máu thịt nhầy nhụa!
Một cái xác không đầu, bất lực ngã xuống.
Một màn này, kinh hãi tất cả mọi người.
Đây chính là Từ Thiên Vũ, cường đại mà tàn nhẫn.
“Liễu Lục!”
Nhìn thấy thủ hạ của mình bị người ta trực tiếp bóp nát đầu, thân thể Hồng Diệp kịch liệt run rẩy.
"Hiện tại, ngươi suy nghĩ như thế nào?" Từ Thiên Vũ cười lạnh nói.
Tuy nhiên, thứ trả lời hắn là con dao găm của Hồng Diệp.
Thấy Hồng Diệp còn dám động thủ với mình. Từ Thiên Vũ hừ lạnh một tiếng. Sau đó, cơ thể hóa thành một tia sáng.
Bang bang!
Nắm đấm của hắn hung hăng đánh vào thân thể Hồng Diệp.
Mỗi một quyền đi xuống, trong miệng Hồng Diệp sẽ phun ra một ngụm máu lớn.
Lúc này, Hồng Diệp thật sự nhận ra, cô vẫn là đánh giá thấp thực lực của Từ Thiên Vũ.
Từ Thiên Vũ này, không chỉ là cường giả Nhật cấp, có thể còn là Nhật cấp đỉnh phong!
Từ Thiên Vũ hai tay giơ Hồng Diệp lên không trung. Rồi hung hăng đập cô xuống đầu gối của hắn!