"Tưởng Bằng Phi, mày phải chết.”
Cùng với tiếng gầm giận dữ, Diệp Phàm hiện ra như một ác quỷ giữa chùa Vạn Phật.
Cả thân hình tỏa ra sát khí hung tợn, hủy thiên diệt địa!
Đường Nhược Tuyết mạnh mẽ ngẩng đầu, gương mặt rạng rỡ hân hoan, đôi mắt ngấn lệ.
"Diệp Phàm!!!"
Đúng lúc cô thất vọng tuyệt vọng nhất, người đàn ông ấy đã đến!
Nhưng khi Đường Nhược Tuyết nhìn rõ gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị kia, ánh mắt lại nhanh chóng ảm đạm xuống.
Mình đã bị hủy dung nhan, trở nên xấu xí hơn cả quỹ, liệu anh ấy có còn muốn mình nữa không?
Không đúng, đây không phải lúc để suy nghĩ chuyện này!
Đường Nhược Tuyết lập tức tỉnh táo lại:
"Diệp Phàm, ở đây có mai phục, mau chạy đi!"
Lúc này, Tưởng Bẵng Phi bị cơn giận dữ kinh khủng của Diệp Phàm làm hoảng sợ, lùi bước liên tục, sắc mặt tái xanh.
Nhưng rồi anh ta lập tức định thần lại.
Bố mày đã sớm giăng bẫy, còn sợ cái rắm gì nữa.
"Tất cả nghe đây, nổ nát nó cho tao!"
Tưởng Bắng Phi gầm lên điên cuồng. "Bằng bằng bằng..”
Trong khoảnh khắc!
Khắp đại sảnh, tổng cộng bốn mươi tên lính đánh thuê đồng loạt nổ súng!
Bốn mươi khẩu súng liên thanh phun ra những đợt lửa cuồng nộ.
Hơn bốn vạn viên đạn mỗi phút được phóng ra.
Bất cứ nơi nào chúng đi qua đều không còn một cọng cỏ!
Nếu nhìn từ trên cao, những viên đạn bản ra tạo thành bốn mươi lưỡng đỏ rực.
Dệt thành một tấm lưới bằng kim loại ở bốn phương tám hướng.
Một tấm lưới khổng lồ tạo thành từ bão lửa kim loại!
Chỉ trong nháy mắt, hoàn toàn nhấn chìm Diệp Phàm!
"Ha ha, tên họ Diệp kia, tưởng mình là siêu nhân hả? Với lượng hỏa lực này, đến cả trăm ngàn quân cũng sẽ bị tiêu diệt trong phút chốc!”
Tưởng Bằng Phi cười ngạo nghễ, trong lòng dâng trào cảm giác thỏa mãn khó tả.
Nhưng giây tiếp theo.
Tưởng Bằng Phi chứng kiến một cảnh tượng khó tin, trực tiếp há hốc mồm.
"Đệt! Thực sự là siêu nhân à?!"
Chỉ thấy toàn thân Diệp Phàm bao phủ trong một lưỡng sáng màu máu nhàn nhạt.
Những viên đạn bản trúng cơ thể anh lập tức bị đẩy văng ra.
Cả khu vực im phăng phắt!
Ngay cả lũ lính đánh thuê cũng ngẩn người ra đấy
"Cốp..."
Diệp Phàm nhìn chăm chăm Tưởng Bằng Phi bằng ánh mắt lạnh như băng tuyết, bước tới một bước.
Trong phút chốc, Tưởng Bắng Phi cảm nhận một lưỡng khí lạnh chạy dọc từ bàn chân lên não.
Đó là nguy cơ tử cong!
"Bắn! Tiếp tục bắn"
“Cho dù hẳn là tông sư, vòng bảo vệ chân khí cũng không thể duy trì lâu được, hãy g iết chết hắn!"
Tưởng Bằng Phi hét lên hết sức mình.
Anh ta không tin rằng Diệp Phàm còn có thể chống chọi được nữa.
Trước đó, chú Lệ đã nói với anh ta, khi đạt đến trình độ Tông sư, có thể trong thời gian ngắn hình thành một vòng bảo vệ chân khí xung quanh.
Nhưng không thể duy trì lâu.
Ngay cả chú Lệ, dưới sức mạnh hỏa lực dày đặc này cũng chỉ chống đỡ được chưa đầy mười giây.
Phải biết rằng, chú Lệ là một cao thủ có thể một mình hạ gục cả chiến hạm!
Anh ta cho rằng, Diệp Phàm tuyệt đối không thể mạnh hơn chú Lệ.
Bằng bằng bằng...
Tất cả súng máy liên thanh lại một lần nữa phun ra những ngọn lửa cuồng nộ.
Trong tầm ngắm súng đạn dày đặc, Diệp Phàm đón nhận cơn bão kim loại tấn công, nhưng lại tỏ ra bình thản như đi dạo.
Anh phất tay một cái.
Một viên đạn bần tới bật ngược trở lại.
"Ah!"
Một tên linh đánh thuê ở trong viện kêu thảm thiết một tiếng và chết vì đạn xuyên sọ!
Diệp Phàm bước đi không gấp không chậm.
Một bước một kẻ chết, lần nào cũng bản nổ đầu!
Nửa phút sau, khi Diệp Phàm bước vào đại sảnh chùa Vạn Phật, tất cả lính đánh thuê đã bị tiêu diệt.
"Mày, mày là ma quý, đừng đến gần đây!"
Tưởng Bằng Phi đã sớm trốn đi rất xa, gương mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy.
Một chất lỏng màu vàng chảy ra từ chiếc xe lăn của anh ta.
Anh ta thực sự đã tè ra quần vì quá sợ hãi!
Diệp Phàm thậm chí không thèm liếc nhìn Tưởng Bằng Phi.
Dù sao tên khốn này cũng không thể chạy thoát, đợi lát nữa sẽ giế t chết anh ta sau!
Diệp Phàm nhanh chóng giải cứu Đường Nhược. Tuyết,
"Huhuhu..."
Đường Nhược Tuyết không thể nói ra lời, cô ôm chăm lấy Diệp Phàm và khóc nức nở.
Cô tưởng rằng cô và Diệp Phàm hôm nay chắc chắn phải chết không thể tránh khỏi.
Không ngờ, Diệp Phàm như một siêu nhân, một lần nữa tạo ra kỳ tích!
Diệp Phàm nhẹ nhàng vỗ về lưng Đường Nhược. Tuyết.
"Nhược Tuyết, không sao đâu, không sao đâu, có anh ở đây mà.”
"Nhưng gương mặt em đã bị hủy rồi... huhuhu.... em không xứng với anh nữa... huhuhu... thà anh để em chết đi..."
Tâm trạng của Đường Nhược Tuyết rất bất ổn, tình thần có dấu hiệu suy sụp.
Đây cũng là phản ứng thường thấy khi con người trải qua những biến cố lớn thay đối nhanh chóng trong thời gian ngắn.
"Nhược Tuyết yên tâm, gương mặt em bị hủy là vì anh, anh nhất định có thể phục hồi như cũ cho em!”
Diệp Phàm nhẹ nhàng an ủi.
Chữa lành vẻ ngoài bị hủy hoại này đối với anh mà nói thực sự không quá khó khăn.
Sau khi trấn an xong Đường Nhược Tuyết, Diệp Phàm ngẩng đầu nhìn quanh.
Tưởng Bằng Phi đã biến mất!
Diệp Phàm nhíu mày.
Anh vừa định đi xem có lối đi bí mật nào không.
"Vù..."
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng xé gió.
Một cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ ập tới, Diệp Phàm nheo mắt lại
Anh không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức ôm chặt lấy Đường Nhược Tuyết, che chở cô dưới người mình.