Nghe Diệp Phàm cam đoan, Khang Trí Sinh cắn răng bắt đầu chuyển khoản.
Ông ta cho rằng một cao thủ như đối phương sẽ không chơi xấu.
Sau khi Khang Trí Sinh đã trả đủ tiền, Diệp Phàm nhẹ nhàng mỉm cười:
"Khang quản gia, tôi là người giữ lời, tính mạng của ông được bảo toàn rồi."
Khang Trí Sinh lấy làm mừng rỡ, vội vàng quỳ xuống đất:
"Cảm ơn, cảm ơn..."
Nói xong liền định bò dậy bỏ chạy.
"Đứng lại!" Diệp Phàm lại gần giọng quát lên.
"Cậu... cậu định không giữ lời hứa sao?" Khang Trí Sinh càng thêm ưu phiền.
Diệp Phàm lắc đầu:
"Không không không, những mâu thuẫn riêng tư giữa tôi và ông đã được giải quyết xong. Nhưng việc ông cản trở cuộc diễn tập, phá hoại công trình thung lũng Đông Sơn, gây nguy hiểm cho an ninh quốc gia thì vẫn chưa kể đến."
Nói xong, Diệp Phàm liên lạc với Lâm Nam Chinh:
"Alo, ông Lâm, tôi đã giúp ông bắt được kẻ chủ mưu gây nguy hiểm cho an ninh quốc gia... không cần cảm ơn tôi, bảo vệ tổ quốc là trách nhiệm của mọi người... được rồi, tôi chờ ông, đến lúc đó người này sẽ giam tại nhà tù Minh Sơn, nơi đó được canh phòng rất nghiêm ngặt, khỏi phải lo bỏ trốn.”
Không lâu sau khi cúp máy, một đội nhân viên mặc đồ quân sự xông vào, áp giải Khang Trí Sinh đi
Diệp Phàm xoa xoa cái mũi.
Khang Trí Sinh, khi vào nhà tù Minh Sơn rồi, hãy tự mình hưởng thụ cho tốt đi.
Đám đàn em của tôi ở đó chắc chắn sẽ chào đón ông một cách tận tình, đảm bảo làm cho ông sướиɠ tới mức muốn chết cũng không chết nổi...
Xong xuôi mọi việc, Diệp Phàm đến khu công ình thung lũng Đông Sơn thăm quan một vòng.
Mọi việc đều an toàn, công nhân đã bắt đầu triển khai công việc theo kế hoạch, anh lại quay về nhà.
Còn 5 ngày nữa là hết thời hạn 10 ngày đã hẹn với Long Ngạo Thiên.
Cuộc quyết chiến giữa hai người đã làm xôn xao gần như toàn bộ Giang Thành.
Để tôn trọng đối thủ, Diệp Phàm nhất định phải duy trì trạng thái tốt nhất.
Anh ngồi xếp bắng khoanh chân lại, bắt đầu tu luyện.
Lúc chạng vạng tối, một tiếng chuông điện thoại reo lên làm Diệp Phàm bừng tỉnh.
Đó là Lâm Nam Chinh gọi đến.
"Alo, ông Lâm, tôi đã giúp ông đòi lại khoản tiền đạn đạo rồi đấy, có việc gì khác nữa không? Hay là ông cũng muốn chia cho tôi một phần?"
"Má nó! Thẳng nhóc kia, đừng quá đáng thế chứ!"
Lâm Nam Chinh không ngờ Diệp Phàm vừa mở lời đã đòi chia tiền, tức giận thốt ra một câu th ô tục.
Bản thân là Thượng Tướng năm sao, nhưng phải nín nhịn trước mặt thãng nhóc này, thật khó chịu.
Ông ta cũng không gọi "Diệp tiên sinh"nữa, mà thắng thừng gọi là "thằng nhóc".
"Thằng nhóc kia, tôi gọi điện cho cậu là muốn bàn chuyện này, có hứng thú gia nhập quân đội Đại Hạ không?”
“Yên tâm, sẽ không bạc đãi cậu đâu, quân đội chúng tôi đã thảo luận rồi, chỉ cần cậu đồng ý, sẽ ngay lập tức được phong hàm Thượng Tướng ba sao!"
Đây đã là một điều kiện cực kỳ hấp dẫn rồi.
Thượng Tướng ba sao, trong cả nước Đại Hạ cũng chỉ có vài người mà thôi.
Đó là bước chân tiến vào tầng lớp quyền lực tối cao của Đại Hạ!
"Ông Lâm à, nếu chỉ có chức vị và quyền lực, không có gì rằng buộc thì tạm thời tôi có thể miễn cưỡng đồng ý, nhưng nếu còn có những điều kiện rằng buộc khác thì thôi vậy."
"Nhóc con cậu..."
Lâm Nam Chinh đã bị chọc cho cười ngặt nghẽo.
Má nó, chỉ nhận lấy quyền lợi mà không muốn làm việc à? Cậu tưởng Thượng Tướng ba sao là củ cải trắng có thể tùy tiện cho à?
“Thực ra cũng không có nhiều ràng buộc đâu, chỉ là sau này bắt buộc phải tuân theo sự phân công để thực hiện một số nhiệm vụ cần thiết thôi. Yên tâm, nhiệm vụ không nhiều đâu..."
"Ồ, vậy thì thôi." Chưa để Lâm Nam Chỉnh nói hết câu, Diệp Phàm đã trực tiếp từ chối.
Đùa à?
Dù ít nhiệm vụ cũng vẫn phải chịu một số ràng buộc nhất định, đâu có tự do như bây giờ.
Nếu có người khác biết được Diệp Phàm từ chối một cách dứt khoát như vậy trước một Thượng Tướng năm sao, chắc chắn họ sẽ ngỡ ngàng đến rớt hàm.
Thấy Diệp Phàm không đồng ý, Lâm Nam Chinh cũng không ép buộc nữa:
“Nhóc con, vị trí này tôi sẽ giữ lại cho cậu, sau này nếu có nghĩ thông suốt thì cứ nói với tôi
"Đúng rồi, còn một tin quan trọng phải báo cho cậu biết nữa"
“Theo nguồn tin đáng tin cậy, Huyết Ma đã lẻn vào Giang Thành, gϊếŧ một số nhân viên tình báo của chúng tôi và mang theo Tưởng Bắng Phi, hiện tại đang bặt vô âm tín, cậu phải cẩn thận đó!”
Sau khi cúp máy, Diệp Phàm vuốt vuốt mũi.
Huyết Ma?
Xem ra nhà họ Tưởng không chịu từ bỏ ý đồ, quyết đối đầu đến cùng.
Được, dám đến thì tôi dám gϊếŧ!
Diệp Phàm nhìn sắc trời đã tối, đứng dậy.
Anh ra ngoài tìm một quán nướng, gọi mười miếng sườn cừu và hai chai bia, tận hưởng một bữa ăn. ngon lành.
Về nhà thì đã tám giờ tối.
Vừa đẩy cửa bước vào, đồng tử của Diệp Phàm. không khỏi co lại.
Trong biệt thự, mọi thứ đều đổ nát, tan hoang như bị người ta phá hoại.
Trên tường có viết một chữ lớn bằng máu.
"Chết!"
Sắc mặt Diệp Phàm thoáng chốc trầm xuống.
Thế mà còn có kẻ dám xông vào nhà của Diêm Vương sống, trắng trợn gây ra cảnh tượng hỗn loạn kinh khủng này!
Tại chính giữa chữ “Chết” bằng máu, một con dao găm được đâm vào cùng với một phong thư.
Diệp Phàm mở ra xem.
"Tên họ Diệp kia, chữ này được viết bắng máu của bạn gái mày là Đường Nhược Tuyết, cảm thấy thế nào?"
"Muốn cứu cô ta thì lập tức đến chùa Vạn Phật ở ngoại thành phía Bắc!"
Phong thư được ký tên là Tưởng Bằng Phi.
Diệp Phàm nhíu chặt lông mày.
Ngay lập tức gọi điện cho Đường Nhược Tuyết.
Nhưng không có ai nhấc máy!
“Tưởng Bằng Phi, mày muốn chết à!”
Diệp Phàm bộc phát sát khí dày đặc, thân hình lóe lên rồi lao vυ"t vẽ hướng ngoại thành phía Bắc với vận tốc kinh người.
Chỉ trong chớp mắt đã biến mất trong đêm tối.
Ngoại thành phía Bắc.
Chùa Vạn Phật.
Đây là một ngôi chùa bỏ hoang nhiều năm, nghe đồn năm xưa từng xảy ra nhiều việc lạ, cho đến tận bây giờ người dân vẫn còn đồn thổi câu chuyện ma quái, làm cho vùng đất trong bán kính mười dặm không ai dám định cư.