Lời vừa dứt, chiếc xe bán tải lại đâm vỡ lan can.
Cảnh tượng ghê người lại diễn ra lần nữa.
Bằng cách này, Diệp Phàm lái chiếc xe Wuling Hongguang đời cũ, dùng phương pháp kinh tâm động phách, rất nhanh đã đưa họ xuống chân núi.
Thực ra, hành động có vẻ ngoạn mục nhưng an toàn này, chỉ có Diệp Phàm mới có thể làm được.
Mỗi khi đâm vào lan can và rơi xuống, anh đã dùng Chân Khí Vô Thượng bảo vệ chiếc xe bán tải, tạo ra hiệu ứng giảm xóc.
Nếu không thì chiếc xe nhỏ cũ kỹ này cũng đã bị nát hoặc vỡ tung ra rồi.
Khi chiếc xe bán tải dừng lại ở một quầy hàng nhỏ dưới chân núi, Diệp Phàm ra mua hai kem que, đưa một cái cho Đường Nhược Tuyết.
"Trời hơi nóng đấy, ăn cây kem để giải nhiệt và bình tĩnh lại đi.”
Đường Nhược Tuyết cầm lấy cây kem một cách máy móc.
Đầu óc cô hoàn toàn tràn ngập những cảnh tượng nguy hiểm vừa xảy ra.
Cô cảm thấy như vừa trải qua một giấc mơ.
Một cơn ác mộng cực kỳ k1ch thích...
Lúc này, Tưởng Bằng Phi đang lái chiếc Bugatti Veyron của mình trên con đường núi.
"Ha ha, tên họ Diệp này, dám đua xe với toa, mày to mồm quá đấy, giờ thậm chí còn không nhìn thấy cả đèn hậu của xe tao!"
Sau đó, anh ta liên lạc với vài gã công tử qua máy bộ đàm.
Kết quả thu được đều giống nhau.
Ngay cả chiếc xe cuối cùng cố tình chạy chậm cũng không nhìn thấy Diệp Phàm đuổi theo.
"Các anh em, giảm tốc độ xuống, chúng ta đợi tên họ Diệp đó một lát, nếu thẳng quá dễ dàng, tôi sẽ cảm thấy áy náy lắm, ha ha...
Tưởng Bằng Phi nở nụ cười ngạo nghễ.
Nửa giờ sau, Diệp Phàm mới thấy hơn chục chiếc. siêu xe từ trên núi xuống.
Tưởng Bắng Phi xuống xe, nói với một đám công tử đứng phía sau:
"Các anh em, ước tính tên họ Diệp đó ít nhất một tiếng nữa mới xuống được, đi thôi, chúng ta mua vài chai bia, ngồi uống và trò chuyện đợi nó xuống, rồi chúng ta sẽ giải trí bằng một trò chơi cắt xẻ người sống để giải khuây”
Nói xong, anh ta và đám công tử bước đi về phía quầy hàng tạp hóa.
Nhưng mới đi được vài bước, anh ta đã ngây ngẩn cả người.
Chiếc xe tải đậu bên cạnh quầy hàng trong bóng tối trông rất quen thuộc!
Lúc này, Diệp Phàm thò đầu ra khỏi cửa sổ xe miệng vẫn ngậm cây kem, cười toe toét:
“Chào, cậu chủ Tưởng, anh cũng chậm quá đấy, tôi đã đợi anh rất lâu rồi."
"Làm sao có thể chứ?!”
Tưởng Bằng Phi hét lên kinh hãi, như thể vừa nhìn thấy ma.
Mẹ kiếp!
Tên này làm sao có thể xuống núi nhanh như. vậy?
Chẳng lẽ là bay xuống?
Không thể có chuyện phi khoa học đó!
Diệp Phàm mở cửa xe, bước xuống và tiến lại gần Tưởng Bắng Phi đang ngơ ngác.
"Thôi được rồi, cậu chủ Tưởng, đừng đứng ngây ra đó nữa, anh đã thua, hãy thực hiện lời hứa đi, anh tự tay làm hay để tôi giúp?”
Tưởng Bắng Phi khẽ cắn môi.
Mặc dù anh ta không biết Diệp Phàm đã lái xe xuống núi như thế nào, nhưng sự thật đã rõ ràng trước mắt
Trước đó đã thỏa thuận rằng ai đến điểm cuối trước sẽ thắng.
Anh ta đã thua!
"Diệp Phàm, anh đừng khinh người quá đáng, nhà họ Tưởng của tôi có sức mạnh vượt khỏi tưởng tượng của anh đấy, tôi hi vọng anh tự hiểu lấy mình!"
Ðe dọa!
Rõ ràng là cố gắng nghĩ cách quỵt nợ sau khi thua.
Đám công tử kia nhanh chóng tiến lên, bao vây Diệp Phàm.
Chỉ có Tưởng Bắng Phi biết sự lợi hại của Diệp Phàm nên không dám cho người ra tay.
Diệp Phàm nhìn quanh mọi người, không nói gì, chỉ nhe răng cười một cách tà mị.
Sau đó, anh lấy cái que kem nhỏ khỏi miệng.
Vung tay một cái.
Một đạo đap mang đỏ như máu lóe lên.
"A..."
Tưởng Bằng Phi gào thét và ngã xuống, cánh tay phải và chân phải bị chém đứt.
Ngay sau đó, Diệp Phàm lại vung tay một cái nữa, biến hai thứ đó thành một đống thịt nhão.
Ngay cả khi đưa đi bệnh viện nối lại cũng không thể được nữa!
Những gã công tử đó trực tiếp bị dọa đến mức tè ra quần.
Thật là một gã man rợ tàn nhẫn!
Bọn họ cũng không dám thốt ra một tiếng chửi thề nào, chỉ muốn kéo Tưởng Bằng Phi đi luôn.
Nhưng Diệp Phàm lại nhếch miệng nói:
"Chờ đã"
Mọi người lập tức dừng bước, cứng đờ nguyên tại chỗ, không dám nhúc nhích nửa phần.
Họ sợ làm phật lòng gã man rợ này, sẽ bị anh cắt xẻo luôn.
“Tưởng Bằng Phi, lúc nãy anh chỉ hoàn thành việc thua cược mà thôi, nhưng việc anh đã đâm chiếc Ferrari của tôi xuống vực chưa được giải quyết đâu."
"Tôi đền cho anh 20 triệu, đủ rồi chứ? Tôi sẽ chuyển cho anh” Tưởng Bằng Phi đau đến mức toàn thân run rẩy, nghiến răng nói.
Anh ta cũng hiểu, không trả tiền bồi thường thì sợ là mạng nhỏ cũng khó giữ nổi.
Nhưng anh ta không muốn chết, chỉ muốn rời đi ngay lập tức.
Nếu không, cho dù Diệp Phàm không gϊếŧ anh ta, anh ta cũng sẽ chết vì mất máu quá nhiều!
Diệp Phàm nhận tiền bồi thường rồi, cũng để cho. anh ta rời đi.
Nếu trước đó Đường Vĩ Hùng không cầu xin giúp thì Diệp Phàm đã trực tiếp gϊếŧ Tưởng Bằng Phi mất rồi.
Tưởng Bằng Phi được đưa vào bệnh viện, trải qua ca cấp cứu, cuối cùng tính mạng cũng được bảo toàn.
Anh ta nằm trong phòng bệnh, căm thù Diệp Phàm đến tận xương tủy.
Vì vậy đã gọi một cú điện thoại:
“Cha, con bị người ta cắt đứt một cánh tay và một chân, bị tần tật rồi...huhuhu... Tên đó rất mạnh, cha phải trả thù cho con.
"Cái gì? Ai dám to gan như vậy hả?" Trên điện thoại truyền ra tiếng găm giận giữ.
"Con trai, đừng sợ, bên cha có việc thực sự không. thể rời đi, cha sẽ tìm cách sắp xếp cho chú Lệ trở về ngay, mấy ngày tới con đừng hành động bất cẩn gì."
Sau khi cúp máy, ánh mắt Tưởng Bằng Phí lóe tia lạnh lẽo, căm hận thì thầm:
"Tên họ Diệp kia, chờ đến lúc chú Lệ quay lại, mày chết chắc rồi!"
Chú Lệ mà anh ta nhắc đến là cao thủ hàng đầu của nhà họ Tưởng, cũng là vị thần bảo vệ của nhà họ Tưởng, sức mạnh khó lường,
Nghe đồn chỉ nhờ sức lực bản thân, ông ta từng phá hủy cả một chiếc tàu chi3n!
Lúc này, Diệp Phàm hoàn toàn không biết kế hoạch của nhà họ Tưởng, đang ngủ say tại nhà.
Sáng hôm sau, chuông cửa reo lên.
Hắc Vô Thường vừa mở cửa ra, lập tức có cảm giác như một tòa núi đè ập tới
Đó là một bóng người cao hơn hai mét, thân hình vô cùng khổng lồ vạm vỡ.
Nhìn thấy người đến, Diệp Phàm không khỏi nhíu mày:
“Tên nhãi kia sao lai đến đây? Vượt ngục à?”