“Quân chủ! Ngài cuối cùng cũng đến rồi! Hãy giúp tôi giế t chết tên Thiên Tàn Cước này!”
Triệu Vô Cực mừng rỡ khôn xiết.
Nhưng khi buông lỏng, ông ta không thể trụ vững được nữa rồi, nghiêng đầu một cái, ngất xíu luôn.
Diệp Phàm nhẹ nhàng đỡ Triệu Vô Cực đặt xuống, nhìn về phía Thiên Tàn Cước.
"Nói, Cửu Long Đồ ở đâu? Còn người phụ nữ đi cùng mày đâu?"
"Cứu Long Đồ ư? Diệp Phàm, cuối cùng mày vẫn bị lừa rồi, Cửu Long Đồ đã bị Mị Cơ mang đi, chuẩn bị dâng hiến cho chủ thượng."
Thiên Tàn Cước nhếch mép cười
“Nói đi cũng phải nói lại... Diệp Phàm, bọn tao cũng nên cảm ơn mày, giúp bọn tao giải mở được bí mật của Cửu Long Đồ, ha ha ha ha..."
Gã đã sớm dự liệu được, khi Diệp Phàm phát hiện Cửu Long Đồ bị mất, chắc chắn sẽ không ngần ngại sử dụng mọi cách để tìm ra bọn họ.
Cho nên, gã đã để Mị Cơ mang theo Cửu Long Đồ, lén lút chạy đến sân bay để trốn thoát.
Còn gã thì ở lại, cố ý lộ ra dấu vết, thu hút sự chú ý.
Quả nhiên, Diệp Phàm và đồng bọn đều đã bị lừa Diệp Phàm nhíu mắt lại
Bị lừa ư?
Hừ, cho rằng tao không có sẵn đường lui à?
Khi tên chủ thượng của bọn mày nhận được Cửu Long Đồ, cũng sẽ không gặt hái được những kết quả tốt đẹp!
Tuy nhiên, những lời này tất nhiên anh sẽ không nói ra.
"Nếu bây giờ không còn hy vọng đuổi theo Cửu Long Đồ nữa, thế thì mày để lại cái mạng của mày đi." Diệp Phàm thản nhiên nói.
Thiên Tàn Cước nheo mắt lại
lên họ Diệp kia, mày cho rằng mày thẳng được tao à? Dù tu vi của mày không tệ, nhưng nếu thật sự giao chiến, chưa chắc mày đã là đối thủ của tao!"
Gã vẫn rất tự tin vào bản thân.
Dù sao, gã là cường giả Tông Sư trung cấp.
Dù lúc nãy bị Diệp Phàm tung một quyền đánh văng ra, nhưng lúc đó ở trong tình huống gã hoàn toàn không phòng bị.
Khóe miệng Diệp Phàm khẽ nhếch lên.
Ngón tay trỏ duỗi ra, khế ngoắc một cái.
“Không biết tự lượng sức mình, vậy mày lại đây xem!
Thiên Tàn Cước thấy đối phương khinh thường mình như vậy, gầm lên một tiếng:
"Thiên Tàn Tuyệt Mệnh!”
Cái chân duy nhất đạp mạnh xuống đất, bật lên cao khoảng bốn năm mét, xông về phía Diệp Phàm.
Tức thì, trong toàn bộ khu nhà xưởng bốc lên một cơn gió lốc hung hãn.
Trên không trung, cái chân duy nhất của gã khiến người ta nhầm tưởng như nó đã trở nên lớn bằng cái thớt vậy, đạp về hướng Diệp Phàm.
Quyết tâm một chiêu sẽ giế t chết Diệp Phàm!
Diệp Phàm nhếch mép.
"Chết quách đi!"
Bàn tay vươn ra của anh lại nắm được cổ chân của Thiên Tàn Cước.
Hả?
Thiên Tàn Cước sững sờ.
Đây là sát chiêu tuyệt đỉnh nhất của gã.
Nhiều năm trước, gã bị gần chục tên Tông Sư của Chiến Đội Long Hồn vây khốn, chính là nhờ chiêu này. mà đã đập văng hết mọi người, trốn thoát ra ngoài!
Nhưng giờ đây, lại bị Diệp Phàm ngăn chặn một cách dễ dàng!
Thậm chí, còn bị nằm chặt lấy cổ chân nữa.
Cho dù là Tông Sư đỉnh phong thì cũng không thể làm được điều đót
Vậy tu vi của đối phương phải cao đến mức nào? Chẳng lẽ đã đạt tới... cảnh giới đó rồi?
Chỉ trong chốc lát, Thiên Tàn Cước đổ mồ hôi lạnh, sợ đến mức sắc mặt tái xanh.
Gã cố hết sức gồng mình, muốn rút chân về.
Nhưng hoàn toàn không thể!
"Nói mày không biết tự lượng sức mình còn không tin, vậy tao sẽ khiến mày tỉnh táo lại một chút."
Nói xong, Diệp Phàm lôi Thiên Tàn Cước lên, trước một cái sau một cái, liên tục nện mạnh xuống đất.
Cho đến khi mặt đất bị đập thành hai hố sâu lún thì mới dừng lại.
Lúc này, Thiên Tàn Cước khóc không ra nước mắt, đã thở ra nhiều hơn hít vào.
Mẹ kiếp!
Tên này đánh dã man quá, thật giống như một Diêm Vương sống!
Nếu biết trước sẽ như thế, đáng ra nên để Mị Cơ thu hút sự chú ý, tự mình căm Cửu Long Đồ chạy trốn rồi.
Đáng tiếc, thế gian không có thuốc hối hận.
"Nói, chủ thượng của bọn mày rốt cuộc là ai?”
"Hừ! Tao sẽ không nói đâu, cứ việc gϊếŧ tao đi!”
“Thiên Tàn Cước thực sự rất cứng miệng.
Dù sao thì cũng sắp chết rồi, vậy thì thà chết vinh còn hơn sống nhục.
Diệp Phàm mim cười.
“Muốn chết ư? Không có sự cho phép của tao thì mày sẽ không chết được đâu."
Nói xong, anh lấy ra vài cây kim bạc, châm vào một số huyệt đạo để giữ cho Thiên Tàn Cước còn một hơi thở.
Sau đó anh nở nụ cười gian tà.
Giơ tay bấm lên người Thiên Tàn Cước.
"A... a... Phân Cân Thác Cốt Thủ? Mày thật tàn Thiên Tàn Cước gào thét trong đau đớn.
Đúng vậy, Diệp Phàm đang tra khảo ép cung gã!
Năm năm luyện ngục, đối mặt với những tù nhân hung ác, nếu không có một số thủ đoạn tàn bạo, làm sao anh có thể khiến bọn chúng khϊếp sợ được?
Dù Thiên Tàn Cước có kêu la thảm thiết thế nào, Diệp Phàm vẫn im lìm.
Tập trung bấm...
Rồi bấm tiếp!
Rất say sưa nhập tâm.