"Chậc chậc..." Diệp Phàm lắc đầu, cười mỉa mai.
"Lão già này thật nhạt nhẽo, đánh nhau cũng phải có chút nghỉ thức mới được chứ? Nói thật, ông có muốn uống rượu Bách Hoa của tôi, tôi cũng không nỡ cho ông uống đâu."
"Mày..."
Tống Cảnh Đức giận đến nghiến răng.
"Tên nhóc ngạo mạn, chết đến nơi rồi còn giả vờ, người đâu!”
Ông ta quay đầu gầm lên.
"Ai ra trận đầu? Nếu có thế lấy được đầu của Diệp Phàm, lão phu ban thưởng một khối linh thạch!”
Nếu mày đã muốn chơi thì bố mày sẽ chơi với mày.
Mèo vờn chuột, không phải đều thích từ từ chơi đùa đến chết sao?
Hôm nay, bố mày sẽ để mày từng bước chìm vào tuyệt vọng, rồi gi ết chết mày!
Lời này của Tống Cảnh Đức vừa thốt ra, trong chục ngàn quân, những người tu luyện đua nhau xoa tay.
Đối với những người tu luyện, linh thạch là thứ tốt, cho dù đã đạt tới cấp độ Tông Sư, có linh thạch trợ giúp cũng có thể tiết kiệm vài tháng tu luyện gian khổ,
"Gia chủ, Hắc Bạch Song Sát chúng tôi xung phong!"
Hắc Bạch Song Sát đã nối tiếng từ lâu, trong giới võ đạo có tiếng tăm đáng sợ.
Không nên xem thường cặp anh em này chỉ là Tông Sư sơ cấp, nhưng khi kết hợp lại, đã từng gi ết chết một cao thủ cấp Tông Sư đỉnh phong!
Diệp Phàm khẽ mim cười.
“Hắc Bạch Song Sát? Hứ hứ, thú vị, Tiểu Hắc Tiểu Bạch, nào, uống một chén rượu này, xuống phía dưới vui chơi với bọn họ đi.”
Hắc Bạch Vô Thường nhận lệnh, nhưng không uống rượu.
Họ nhẹ nhàng vọt ra, tiếp chiêu với Hắc Bạch Song Sát.
"Quân chủ, để chúng tôi xử lý Hắc Bạch Song Sát này trước, sau đó mới uống cũng không muộn." Bạch Vô Thường cười lớn.
Hắc Bạch Song Sát nghe vậy, nổi giận đùng đùng.
“Hừ! Khẩu khí lớn lắm, để xem bọn mày có bản lĩnh đó không!"
Nói xong, hai thân hình khẽ nhoáng lên, tay cầm đao lớn, cùng xông ra tấn công.
Hai người phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn và uy lực kinh người
"Ha ha, tốt lắm!”
Hắc Vô Thường phì cười một tiếng, vẫy roi lên.
Một lưỡng sức mạnh xoáy tròn cuộn về phía Hắc. Bạch Song Sát
Thoáng chốc, nó đã trói buộc hai thanh đại đao của Hắc Bạch Song Sát lại với nhau.
Rầm, rầm, rầm.
Một loạt tiếng va chạm kim loại dày đặc vang lên.
Hắc Vô Thường lui lại hai bước, sắc mặt tái nhợt.
Rõ ràng đang thế yếu hơn.
Tuy nhiên, chỉ dựa vào sức lực của một mình, anh ta cũng đã giằng co được với Hắc Bạch Song Sát.
"Hừ! Chỉ với thực lực như thế này mà dám to mồm, đi chết đi!"
Hắc Bạch Song Sát không chịu buông tha, vẻ mặt dữ tợn, gia tăng tốc độ tấn công.
Quyết tâm phải gi ết chết Hắc Vô Thường trước!
Hai thanh đại đao mang theo khí thế kinh khủng, xé gió, thậm chí gây ra tiếng vang như tiếng nổ trong không trung, vung chém về phía Hắc Vô Thường.
Nhìn thì có vẻ Hắc Vô Thường không thể chống cự, sắp bỏ mạng dưới lưỡi đao!
Nhưng đúng lúc đó.
Bạch Vô Thường từ đầu đến cuối vẫn chưa lên tiếng bỗng di chuyển thân hình.
Tốc độ được đẩy lên cực hạn.
Giống như đã biến mất tại chỗ vậy.
Khi xuất hiện trở lại, anh ta đã ở phía sau lưng Hắc Bạch Song Sát.
Một chiêu quét sạch ngàn quân.
Thanh kiếm lóe lên như tia chớp, vẽ một đường chéo về phía sau gáy Hắc Bạch Song Sát
"Không ổn rồi, mắc bẫy!"
Hắc Bạch Song Sát hoảng hốt kêu lên, vội vàng lùi nhanh để tránh né, đồng thời rút đại đao ra để ngăn chặn.
Nhưng vẫn quá muộn.
Phập!
Thanh kiếm vạch qua cổ của Hắc Bạch Song Sát, làm b ắn ra những giọt máu tươi.
Rầm! Rầm!
Lúc tiếng ngã xuống đất của Hắc Bạch Song Sát vang lên, Hắc Bạch Vô Thường đã quay trở lại trên tảng đá khổng lỡ.
"Quân chủ, thuộc hạ đã không làm nhục sứ mệnh!” Hai người cùng nói.
Diệp Phàm cười ha hả.
"Tiểu Hắc, Tiếu Bạch, làm tốt lầm, nhanh uống rượu đi”
Lúc này, trong ly rượu vẫn còn bốc ra một làn khói mỏng.
Cho thấy rượu vẫn còn nóng.
Đây chính là Ôn Tửu Trảm Song Sát!
Hắc Bạch Vô Thường nhấc ly rượu lên, một hơi uống cạn sạch.
"Haha, rượu ngon thật"
Hai người đặt ly rượu xuống, rồi lại quay vẽ đứng phía sau lưng Diệp Phàm.
Giống như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Toàn trường vô cùng yên lặng!
Tống Cảnh Đức suýt thì rớt hàm xuống đất.
Mẹ nó.
Hai thuộc hạ của Diệp Phàm mạnh như thế kia!
Vậy bản thân Diệp Phàm phải có sức mạnh kinh khủng đến mức nào chứ?
Trong lòng ông ta đầy hoảng sợ.
Không được!
Không thể tiếp tục chơi như thế này nữa. Nếu không, có thế sẽ tự chuốc họa vào thân.
Ông ta hít một hơi thật sâu, buộc mình phải trấn tĩnh lại
"Hừ! Tên nhóc Diệp Phàm, quả nhiênmày cũng có một ít bản lãnh, nhưng hôm nay sẽ không tránh khỏi cái chết đâu!"
Nói xong,
Ông ta giơ tay lên phất một cái.
"Tất cả nghe lệnh, cùng nhau xông tới, gi ết chết bọn chúng!”
"Gϊếŧ!!!"
Những lời này vừa dứt, chục ngàn quân cùng gầm Diệp Phàm và ba người kia.
Tống Cảnh Đức cười lạnh liên hồi.
Dù mỗi người bọn mày có thực lực mạnh như thế nào đi nữa thì sao chứ?
Tao đây có hơn chục ngàn người, dù phải hiến dâng cả mạng sống thì cũng có thế chất chồng xác chúng mày!
Sắc mặt Đường Nhược Tuyết tái nhợt như tờ giấy, sợ hãi chui vào lòng Diệp Phàm.
"Diệp Phàm, làm sao đây? Chúng ta sẽ chết sao?" Cô run rẩy nói.
"Haha, không cần sợ, người cần phải chết là bọn họ mới đúng.”
Diệp Phàm vẫn bình tĩnh như trước, cầm ly rượu lên nhấp một ngụm.
Khi đám người nhà họ Tống sắp lao đến trước. mặt Diệp Phàm!
Ngay lúc này.
Bỗng từ trên không trung truyền tới những tiếng rầm rầm.
Hàng chục chiếc trực thăng vận tải bay tới, che khuất bầu trời.
Ngay sau đó, một tiếng gầm lớn vang vọng khắp. toàn trường.
"Ai dám vô lễ với Tôn chủ, tự tìm cái chết!!!"