Gã trung niên một chân quay người lại.
Thấy người đuổi theo là Triệu Vô Cực, gã không khỏi cau mày.
"Tại sao thằng nhóc Diệp Phàm không đến đây?"
Triệu Vô Cực bước lên một bước, lớn tiếng quát:
"Hừ, quân chủ của bọn tao sẽ đến ngay, tao khuyên mày nên nhanh chóng giao ra Cứu Long Đồ, như vậy còn có thể giữ lại toàn thây!”
"Haha, khẩu khí không nhỏ đấy" Gã trung niên nhếch miệng cười nói
"Lại còn Quân chủ? Ý mày muốn nói Diệp Phàm đấy à? Chỉ dựa vào nó mà cũng xứng sao? Ngay trước mặt Thiên Tàn Cước này, chút tu vi ấy của nó, căn bản là không đáng để tao đếm xỉa!"
Nói xong, cơ thể gã hơi run lên.
Một luồng khí tức cực mạnh phát ra, ầm ầm bao trùm toàn bộ khu nhà xưởng.
Chớp mắt, gió rít lên kinh khủng, thối mạnh tới mức khiến vạt áo của Triệu Vô Cực và đám đàn em bay phấp phới.
Dù Triệu Vô Cực đã đạt đến trình độ Tông Sư sơ cấp, cũng cảm thấy hít thở không thông.
Khủng khϊếp đến như vậy!
Trong lòng Triệu Vô Cực giật mình kinh hoàng.
Thiên Tàn Cước?
Thì ra là gã!
Mười năm trước, ở một thị trấn nhỏ bên Bắc Cương, chỉ trong một đêm, hầu hết dân làng đều bị gϊếŧ sạch, thiệt mạng hơn mười ngàn người, và tất cả đều là bút tích của Thiên Tàn Cước này.
Nghe nói, tại thị trấn đó, có hai vị cao thủ Tông Sư ẩn cư, bởi một lý do nào đó đã khiến Thiên Tàn Cước bất bình nên mới dẫn tới đại họa.
Sau đó, Thiên Tàn Cước biến mất không còn tăm tích.
Có người nói gã đã bị Chiến Đội Long Hồn gi ết chết.
Nhưng không ngờ hôm nay lại xuất hiện tại nơi này!
Gương mặt Triệu Vô Cực trở nên nghiêm túc, gầm lên một tiếng:
"Các huynh đệ, triển khai Thanh Long Trận, bao vây hẳn!"
Trong số mấy người mà ông ta mang theo, người có tu vi cao nhất chỉ là Võ Sư.
Nếu đối đầu trực diện thì sẽ không có bất kỳ cơ hội thẳng nào.
Chỉ có thể bày trận, có lẽ còn có thể giữ chân gã lại một lúc, chờ Diệp Phàm tới.
Thiên Tàn Cước cũng không lập tức ra tay, chờ cho Triệu Vô Cực và những người khác vây quanh gã, mới lộ ra vẻ khinh thường nói:
"Haha, chơi trận pháp à? Đáng tiếc bọn mày quá yếu, trước sức mạnh tuyệt đối vẫn không chịu nổi một đồn!"
Nói xong, toàn thân gã nhấc bổng lên khỏi mặt đất.
Gã vung chân đạp xoay từ trên không.
"Đỡ!"
Triệu Vô Cực gầm lên một tiếng, hết sức chống. đỡ.
Rầm, rầm...
Một loạt âm thanh trầm đυ.c vang lên, ngoại trừ Triệu Vô Cực, những người khác đều bị đạp bay ra ngoài.
Tất cả phun máu tươi, ngã sấp xuống đất, cánh tay xương sườn gần như gãy hết, tính mạng cũng bị đe dọa.
Triệu Vô Cực chỉ lùi về sau vài bước.
Nhưng khóe miệng cũng lộ ra một vệt máu.
"A! Lần này tao sẽ liều mạng với mày!”
Nhìn thấy các anh em bị thương nặng, hai mắt Triệu Vô Cực như muốn nứt ra, ép hết tất cả tiềm lực ra, xông về phía Thiên Tàn Cước.
"Haha, bây giờ mới có chút giống người đấy, nhưng... vẫn quá yếu!"
Thiên Tàn Cước khinh thường cười khẩy, nhìn Triệu Vô Cực tung một quyền xong tới, gã giơ tay ra chụp tới.
Nắm lấy cổ tay Triệu Vô Cực, cho dù Triệu Vô Cực có cố sức bao nhiêu đi nữa, quyền cước cũng khó lòng tiến sâu thêm được một chút
“Đi!"
Thân hình Thiên Tàn Cước vọt lên, lại đá một cái, trúng ngay bụng Triệu Vô Cực.
Rầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Triệu Vô Cực ngã văng ra cách đó vài chục mét, đập mạnh vào tường, phun ra một ngụm máu tươi, còn trộn lẫn cả mảnh vụn nội tạng, ánh mắt cũng đã có phần rã rời.
Trọng thương sắp chết!
Chỉ là bọn kiến hôi mà còn muốn đấu với tao à? Đúng là không biết tự lượng sức mình, chết chưa hết
Thiên Tàn Cước ngạo nghễ cười khẩy và võ tay.
Nhưng giây tiếp theo, đồng tử trong mắt gã đột nhiên co lại.
Chỉ thấy Triệu Vô Cực lại đứng dậy.
"Nhiệm vụ Quân chủ giao cho tao vẫn chưa hoàn thành, làm sao tao có thể chết được?"
Nói rồi, ông ta từng bước một đi về phía Thiên Tàn Cước.
Máu tươi liên tục trào ra từ miệng Triệu Vô Cực, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng kiên định.
"Thiên Tàn Cước, tao vẫn chưa đã ghiền đâu, lại tới đây đi!"
"Hừ! Nỏ mạnh hết đà, nếu mày đã nóng lòng muốn chết, tao sẽ cho mày toại nguyện!"
Nói xong, Thiên Tàn Cước vọt bay cao lên.
“Thiên Tàn Đoạt Mệnh!"
Gã gào lên một tiếng, đá ra một cú rất mạnh mẽ.
Thế mà gã lại ra tay toàn lực.
"Tên Triệu Vô Cực khốn nạn, đã gần chết mà còn dám hống hách với tao, không đánh cho mày tan xác thì không được mà!
Lúc này, Triệu Vô Cực hoàn toàn chỉ nhờ ý chí mạnh mẽ mới có thể đứng dậy được. .
||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||
Thực ra ông ta đã hoàn toàn mất sức.
Nhìn thấy sẽ chết ngay dưới một cú đá của Thiên. Tàn Cước!
Lúc này.
Bỗng một bóng người lao tới như tia chớp!
Một quyền đấm ra, đánh Thiên Tàn Cước văng ra xa.
Ngay sau đó, một giọng nói lạnh như từ địa ngục âm u vọng lên:" Muốn gϊếŧ người của tao ư? Ai cho mày lá gan đó!"