Khi nhẫn Long Hồn chạm vào tranh Cứu Long, một lực hút mãnh liệt bộc phát từ trong tranh!
Chân khí trong cơ thể Diệp Phàm điên cường đổ vào tranh Cửu Long.
Sau khi hấp thu một lượng chân khí nhất định, con rồng lớn nhất trong bức tranh dường như sống lại.
Vậy mà lại nhảy ra khỏi tranh vẽ, ngay lập tức. quấn lấy ngón tay của Diệp Phàm.
Còn cắn một cái!
Trong khoảnh khắc, máu trong cơ thể Diệp Phàm cũng theo con rồng đó chảy vào trong tranh Cửu Long.
“Quân chủ!"
Hắc Bạch Vô Thường vô cùng kinh ngạc.
Họ tiến lên định tóm vứt tranh Cửu Long ra, cứu quân chủ của mình nhưng Diệp Phàm lại lắc đầu.
“Tôi không sao, các anh hộ pháp cho tôi, đừng để bất kỳ kẻ nào quấy rầy tôi."
“Vâng.”
Hắc Bạch Vô Thường nghe lệnh, lập tức một trước một sau đưa lưng về phía Diệp Phàm, cảnh giác cao độ.
Diệp Phàm ngồi khoanh chân, nhắm mắt lại, vận công toàn lực để bổ sung chân khí đã tiêu hao.
Mãi đến khi trời dần sáng, lực hút trên tranh Cửu Long mới hoàn toàn biến mất
Lúc này, sắc mặt Diệp Phàm tái nhợt, hơi thở yếu ớt,rõ ràng là mất quá nhiều máu.
Chân khí trong cơ thể anh gần như cạn kiệt.
Nếu không phải tu vi của anh thâm hậu, còn luôn nỗ lực vận công bổ sung lượng chân khí đã tiêu hao, chỉ sợ bây giờ đã bị hút thành xác khô.
Diệp Phàm lại lần nữa nhìn tranh Cửu Long.
Mắt anh lập tức sáng lên, bí mật ẩn giấu trong. tranh Cửu Long cuối cùng cũng xuất hiện!
Giờ phút này, chín con rồng trong tranh đã biến mất, thay vào đó là một bản đồ kho báu
Theo dấu vết trong hình, vị trí của khó báu bất ngờ lại nằm ở Nam Sơn, Giang Thành!
Nhưng trong bản đồ cũng có ghi chút là cơ hội mở kho báu chỉ có vào ngày sáu tháng sáu hàng năm.
Có điều, nó không ghi rõ kho báu đó là cái gì.
“Còn hơn một tháng nữa, đến lúc đó nhất định. phải đi một chuyến xem thử bên trong cất giấu thứ bảo bối như thế nào.”
Diệp Phàm đặt bản đồ xuống, lẩm bẩm. Trong lòng anh vẫn còn một nỗi băn khoăn.
Năm đó, đại nhân vật đã cướp đi tranh Cửu Long lại dễ dàng để tranh Cửu Long quay về tay anh như. vậy, rốt cuộc hắn ta có ý đồ gì?
Trực giác mách bảo anh rằng chắc chắn phải có âm mưu gì đó đằng sau vụ này.
Tuy nhiên, Diệp Phàm lại không hề sợ hãi. Bất kể âm mưu đó là gì, nếu thật sự dám đoạt bảo bối với anh, anh sẽ dùng hết sức tiêu diệt kẻ đó!
Sau bữa sáng, có người nhà họ Long tới đưa thư thách đấu,
Nói cái gì mà Diệp Phàm dùng âm mưu để gϊếŧ Kim Vô Tình, cấp dưới của anh ta.
Vì công bằng và chính nghĩa nên anh ta hẹn Diệp Phàm đấu một trận tử chiến.
Cũng đắn đo cho mặt mũi của Diệp Phàm, sợ anh thua khó coi quá nên không công khai.
Diệp Phàm đọc xong, nở nụ cười khinh thường
“Ha ha, Long Ngạo Thiên, mày thật sự tưởng mày thẳng chắc rồi à? Nực cười”
Ngay sau đó, anh quay đầu ra lệnh cho Hắc Bạch Vô Thường:
“Tiểu Bạch, lập tức đi làm một chuyện cho tôi, tuyên bố ra ngoài rằng mười ngày sau, tôi và Long Ngạo Thiên sẽ quyết chiến tại linh Nam Sơn, không chết không ngừng!”
“Ngoài ra, hãy tuyên truyền lên TV, báo chí, chương trình phát sóng trực tiếp... và tất cả các loại phương tiện truyền thông”
Long Ngạo Thiên, không phải mày muốn gϊếŧ tao sao?
Được thôi.
Mày muốn đánh thì đánh!
Hơn nữa, tao sẽ gi ết chết Long Ngạo thiên mày dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người!
Sau khi Bạch Vô Thường rời đi, Diệp Phàm tiếp tục tu luyện.
Cả máu và khí đều đã cạn kiệt, căn phải mau chóng khôi phục mới được.
Đến giữa trưa, Đường Nhược Tuyết gọi điện thoại tới cảm ơn sự trợ giúp của Diệp Phàm, muốn mời anh tới nhà hàng ăn cơm.
Diệp Phàm thấy phiền nên định từ chối.
Nhưng Đường Nhược Tuyết lại không chịu từ bỏ.
Cuối cùng, hai người mỗi người lùi một bước, đổi nơi hẹn đến nhà hàng tây ăn bò bít tết
Sau khi tới nhà hàng, Diệp Phàm nhìn thấy một cây đàn piano ở giữa nhà hàng.
Một nghệ sĩ piano đang chơi đàn, rất mượt và rất hay.
Nhà hàng gần như đã chật kín người, mọi người vừa thưởng thức âm nhạc vừa tao nhã dùng cơm.
"Diệp Phàm, bên này"
Ở một vị trí cạnh cửa sổ, Đường Nhược Tuyết đứng lên vẫy tay với Diệp Phàm.
Hôm nay, cô ấy cố ý trang điểm, khuôn mặt xinh đẹp kết hợp với bộ váy dài bó sát, vừa cao quý vừa không kém phần gợi cảm làm cô ấy trở thành tiêu điểm của cả nhà hàng, gần như thu hút toàn bộ ánh mắt của đàn ông.
Diệp Phàm hơi sửng sốt.
Trước đây, Đường Nhược Tuyết vẫn luôn gọi anh là ngài Diệp, nhưng lần này lại gọi thẳng tên anh, điều này khiến anh thấy không kịp thích ứng.
Có điều... nghe có vẻ khá thoải mái.
Diệp Phàm đi tới ngồi xuống.
Đường Nhược Tuyết thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra, cô ấy cũng có chút tâm tư, muốn bắt đầu thay đổi từ xưng hô để kéo gần mối quan hệ giữa hai người.
Thấy Diệp Phàm không để ý, cô ấy mừng thăm,
Hai người gọi bò bít tết, đang nói chuyện thì một đôi nam nữ trẻ tuổi đi tới.
“Nhược Tuyết, là cậu à?" Cô gái kêu lên.
Đường Nhược Tuyết ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là hai bạn học hồi đại học của cô ấy.
"Ừm? Hai cậu sao lại ở chỗ này, không phải ra nước ngoài học piano rồi sao? Trở về từ khi nào vậy?”
"Ha ha, đúng là cậu rồi” Cô gái cũng không khách sáo, trực tiếp ngồi xuống cạnh Đường Nhược Tuyết.
"Lăn này bọn mình trở vẽ cùng sư phụ để cùng tiến hành chuyến lưu diễn thế giới với ngài Charles - vua đàn piano."
Nói rồi, cô ta kiêu ngạo chỉ vào người đàn ông trung niên mặc vest, đi giày da, khoảng bốn mươi tuổi, tóc vàng mất xanh.
“Các cậu giỏi quá!”
Đường Nhược Tuyết khen ngợi.
Ngay sau đó, cô ấy giới thiệu Diệp Phàm với hai người
“Diệp Phàm, họ đều là bạn học đại học của tôi, đây là con trai của đại gia số một Giang Thành, Lý Dịch Phàm”
Sau khi nghe Đường Nhược Tuyết giới thiệu về mình, Lý Dịch Phàm nhìn Diệp Phàm, cười nói:
“Anh là bạn trai của Nhược Tuyết à? Không thể ngờ được anh lại có thể chiếm được trái tim của hoa khôi đứng đầu khối tôi. Không tệ, không tệ, biết ăn bám cũng là bản lĩnh."
Lúc trước, anh ta là người theo đuổi Đường. Nhược Tuyết điên cuồng nhất nhưng lại bị từ chối.
Bây giờ nhìn thấy Đường Nhược Tuyết và Diệp Phàm ngõi cùng nhau, Lý Dịch Phàm cảm thấy cực kỳ khó chịu.