Suy cho cùng, tuy tu vi của Kim Vô Tình gần như. là đạt cảnh giới tông sư sơ cấp, nhưng công pháp tà môn hẳn ta tu luyện lại mạnh hơn các tông sư sơ cấp bình thường khác rất nhiều.
Long Ngạo Thiên ơi là Long Ngạo Thiên.
Mặc dù trước đây tôi và anh không xảy ra xung đột gì quá lớn, nhưng nếu anh dám mơ ước tranh Cửu Long nhà tôi thì.. Tôi cũng nên cho anh một bài học!
Diệp Phàm nghĩ thầm trong lòng, sau đó anh hỏi: “Lúc đấu giá tranh Cửu Long ban nãy, giá cao nhất là bao nhiêu?"
“Sáu trăm triệu! Thôi Trương Minh là người cuối cùng và ra giá sáu trăm triệu!" Kim Vô Tình vội đáp.
Nhưng Kim Vô Tình lại đang tự hỏi thầm, rằng Diệp Phàm hỏi cái này để làm gì?
Diệp Phàm khẽ gật đầu.
“Vậy được rồi, Kim Vô Tình, lần này mày dùng sáu trăm triệu để đối lấy điều kiện tao không gϊếŧ mày, sao hả?”
Kim Vô Tình khóc không ra nước mắt, mặt lộ rõ vẻ khó xử, trong đó có năm trăm triệu là không phải tiền của hắn ta mà là Long Ngạo Thiên đưa cho hắn ta để đấu giá.
“Sao? Mày không muốn à?” Nét mặt Diệp Phàm dần trở nên u ám, giọng lạnh tanh.
Kim Vô Tình run lên vì sợ hãi, hẳn ta như bình tĩnh, vội nói: “Muốn! Tôi muốn! Tất nhiên là tôi muốn! Chỉ có điều... Tôi chỉ có năm trăm triệu, đại nhân à, ngài...”
Diệp Phàm nở nụ cười tà ác.
Roẹt!
Diệp Phàm chặt đứt một cánh tay của Kim Vô Tình,
“Ha ha, một cái cánh tay trị giá một trăm triệu, mày không lỗ đâu, mau lấy số tiền kia ra đây”
Kim Vô Tình đau đớn đến nỗi cơ thể run rẩy không. ngừng, nhưng hắn ta vẫn cố chịu nghiến răng, không dám phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Tên trước mắt hẳn ta đây thực sự là ma quỷ, thậm chí còn kh ủng bố hơn cả Long công tử!
Sau khi giao tiền, Diệp Phàm vừa cười tủm tỉm vừa vỗ vỗ Kim Vô Tình, một cây kim bạc đâm vào cơ. thể hắn ta trong lặng lẽ.
“Được rồi, mạng của mày tạm thời vẫn được giữ, cút mau. Vê nói với chủ tử của mày là đừng chọc vào. tao, nếu không... Mày hiểu đấy, ha ha”
Dứt lời, Diệp Phàm xua tay với điệu bộ mất kiên nhẫn, như thể đuổi ruồi bọ.
“Dạ dạ dạ!”
Kim Vô Tình không dám nói nửa lời thừa thãi, hắn ta bò dậy khỏi mặt đất, hốt hoảng bỏ chạy với cái quần dính nướ© ŧıểυ.
Chỉ căn giữ được mạng sống, sớm muộn gì hắn ta cũng trả mối thù này!
Có điều, Kim Vô Tình không biết rằng hẳn ta sẽ không bao giờ có cơ hội đó...
“Việc của tôi xong rồi, tổng giám đốc Đường, ông Trần, tôi đi trước.”
Diệp Phàm chào hỏi hai người Đường Nhược Tuyết, sau đó dẫn Hắc Bạch Vô Thường đi. Mãi đến khi bóng dáng anh khuất dần, mọi người mới dám thở phào một hơi, Diệp Phàm mang đến cho họ áp lực quá lớn.
Nhớ lại những chuyện vừa xảy ra, sự sợ hãi lại tràn ngập trong ánh mắt mọi người. Người nhà họ Tống mà nói gϊếŧ là gϊếŧ
Một cao thủ lớn như Kim Vô Tình, hẳn ta cũng là người của Long Ngạo Thiên, vậy mà nói ngược đãi là ngược đãi.
Người nọ đúng là ma quỷ! Không, là Ma Thần thực thụt
“Anh Diệp đúng là một nhân vật lớn tài giỏi hơn người, cô chủ, cô cần phải giữ chặt anh ấy” Ông Trần
nhìn theo hướng Diệp Phàm rời đi, lẩm bẩm.
Ông Trần đi theo Đường Vĩ Hùng nhiều năm, có nhân vật tầm cỡ nào mà ông ấy chưa gặp? Đầu thành phố, đầu tỉnh, những người giàu nhất trong bảng Forbes... Ông ấy đã tiếp xúc với không ít người. Nhưng. chưa một ai có phong thái như Diệp Phàm hiện tại, hay là không bằng một phần mười của Diệp Phàm!
Cái khí chất ngạo nghễ ngập trời ấy, dù núi Thái Sơn có sụp đổ ngay trước mặt thì vẫn bình tĩnh, coi như chuyện nhẹ tựa lông hồng, thử hỏi ai sánh được?
Mãi một lúc lâu sau Đường Nhược Tuyết mới hoàn hồn, sắc thái trong đôi mắt đẹp biến hoá không ngừng, cô ấy nói: “Ông Trần yên tâm, anh ấy là của tôi, anh ấy không chạy nổi đâu! Chắc chắn tôi sẽ nắm được anh ấy trong lòng bàn tay!”
Quay lại sơn trang Vân Đoan, Hắc Vô Thường nhịn hồi lâu mới mở miệng hỏi: "Quân chủ, tại sao ngài lại thả Kim Vô Tình đi? Chẳng lẽ ngài sợ Long Ngạo Thiên kia ư?”
Mặc dù Bạch Vô Thường không nói gì, nhưng anh ta cũng nhìn về phía Diệp Phàm.
Cả Hắc Bạch Vô Thường đều biết rằng trước giờ quân chủ nhà mình luôn dứt khoát trong việc gϊếŧ phạt, là một người tàn nhẫn.
Đối với kẻ địch, từ trước đến nay anh luôn đuổi cùng gϊếŧ tận, nhổ cỏ tận gốc, nhưng chuyện anh buông tha cho Kim Vô Tình hôm nay khiến bọn họ.
không thể hiểu nổi. Chẳng lẽ quân chủ thay đổi rồi?
Diệp Phàm nhìn về phía hai người, anh hỏi: “Hai anh nghĩ tôi biến thành thánh mẫu à?”
“Không phải, chúng tôi không có ý đó.. Hắc Vô Thường vội xua tay nói: “Do chúng tôi không hiểu dụng ý của quân chủ”
Diệp Phàm khẽ cười, anh ngồi xuống sofa với nét mặt hờ hững, nói: “Ông già đã dạy tôi, cách tốt nhất để dẹp bỏ mối hiểm hoạ cho mình là giế t chết đối thủ.
Vậy tại sao tôi lại nhân từ với kẻ địch?”
Diệp Phàm châm một điếu thuốc rồi rít một hơi, đôi mắt anh loé lên tia sáng lạnh lẽo, anh nói: “Yên tâm, Kim Vô Tình chết chắc rồi. Hơn nữa, tôi thả anh ta về sẽ có trò hay để xem!"
Dứt lời, Diệp Phàm nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, khóe miệng khế cong tạo thành hình cung vừa phải.
Long Ngạo Thiên, có lẽ anh đã nhận được món quà đặc biệt mà tôi tặng rồi. Có vui không, bất ngờ không?