Bộp!
Kim Vô Tình ngã xuống mặt đất, sắc mặt tái nhợt tràn đầy xấu hổ.
Cả hội trường lập tức xôn xao.
"Thì là Kim Vô Tình không phải là thăn cảnh, chỉ là kẻ lừa đảo.
Trong lòng mọi người cũng bắt đầu coi thường, nhưng không ai dám lên tiếng nói ra.
“Oắt con, mày đã thành công chọc giận tao rồi đấy, hôm nay chắc chẵn mày phải chết"
Mắt Kim Vô Tỉnh tràn đầy hận thù, hắn ta nhìn
Diệp Phàm chằm chằm, phong phạm đại sư bay hết không còn sót lại chút nào.
Hắn ta là một con cáo giả, trò này đã dùng đi dùng lại không biết bao nhiêu lần.
Lần nào cũng có thể dọa đối thủ thảm hại, không đánh mà cũng thẳng, cứ đơn giản vậy mà chiếm được lợi ích.
Không ngờ rằng hôm nay cuối cùng lại bị Diệp.
Phàm vạch trần như vậy.
Từ giờ trở đi, thanh danh của hẳn ta sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
“Họ Kim kia, nơi này chính là Giang Thành, nếu anh còn dám làm loạn nữa thì nhà họ Đường chúng ta sẽ gϊếŧ anh đến cùng!”
Đường Nhược Tuyết ưỡn ngực, giọng nhẹ nhàng quát.
Nếu như không phải là thăn cảnh cường giả thì với thực lực của nhà họ Đường cộng thêm Diệp Phàm, tuyệt đối không cần phải sợ Kim Vô Tình làm gì
Kim Võ Tình không thèm nhìn Đường Nhược Tuyết lấy một cái, chỉ buồn rười rượi nhìn Diệp Phàm.
“Oắt con, cậu hủy hoại thanh danh của tôi như. thế, sao tôi có thể tha thứ cho cậu được chứ?”
Nói xong, hắn ta nằm chặt tấm quan tài to cỡ bàn tay trong tay, chợt hét to một tiếng.
“Ha!"
Một cơn gió lạnh lập tức ùa ra từ khối quan tài kia, khiến cho nhiệt độ trong hội trường đột nhiên hạ xuống.
Người bị gió lạnh thổi qua chỉ cảm thấy khí lạnh thấu xương, máu gần như đông cứng lại!
“Oắt con, hôm nay phải khiến cho cậu mở mang tầm mắt một chút về vô thượng thần thuật của tôi!”
Nói xong, Kim Vô Tình ném khối quan tài bản trong tay lên không trung.
Một luồng khí màu đen lập tức bản từ tay hắn ta ra.
Trong chốc lát, một lưỡng khói đen bao phủ lấy. khối quan tài bản, khói đen không ngừng thay đổi thành hàng ngàn hàng vạn khuôn mặt người xuất hiện, gào khóc thảm thiết, giống như cửu u địa ngục hiện thế nhân gian.
“Có quỷ!"
Trong phòng đấu giá, những người đang xem cũng bị dọa cho sợ hãi, thi nhau chạy thục mạng.
Lúc này, đám khói đen kia lại tiếp tục thay đổi.
Hình thành nên một thanh kiếm dài năm mét trên không trung!
“Đây là... Vu thuật Nam Cương, âm sát kiếm!” Ông
"Trần kinh ngạc nói.
“Tu vi của người này tuyệt đối không thể so sánh với tông sư bình thường được, cậu Diệp đang gặp nguy hiểm!"
Ông ấy rất muốn giúp đỡ Diệp Phàm, nhưng bản thân ông ấy cũng chỉ là một bán bộ tông sư mà thôi.
Ông Trần cảm thấy vô cùng bất lực.
“Ha ha, lão già cũng có mắt nhìn đấy” Kim Vô. Tình đắc chí cười to
Hắn ta nhìn xung quanh một vòng, thấy mọi người đang sợ hãi chạy thục mạng thì gật đầu, trong lòng cảm thấy rất thoải mái
Nhưng khi hắn ta nhìn thấy Diệp Phàm vẫn khí định thần nhàn đứng yên tại chỗ như vậy thì không khỏi cảm thấy tức giận.
“Oắt con, cậu không sợ sao? Phải biết là âm sát kiếm của tôi vừa xuất trận thì cậu cũng sẽ bị vạn quỷ nuốt chứng, sống không bằng chết đấy!”
Vừa nói dứt lời, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi
Hắc Bạch Võ Thường vội vàng tiến lên.
“Quân chủ, anh em chúng tôi sẽ ngăn cản một lúc, ngài mau đi đi!"
Bọn họ có thể thấy Kim Vô Tình mạnh hơn họ.
Hơn nữa còn sử dụng công pháp vô cùng tà môn.
Hai người họ sợ nhỡ quân chủ của mình lại xảy ra chuyện gì.
Cả người Đường Nhược Tuyết run lẩy bẩy, cô ấy lo lắng tới suýt khóc.
“Diệp Phàm, xin lỗi, để đền bù lỗi lãm của tôi, bất kể có thế nào thì tôi cũng sẽ ở bên anh!"
Trong lòng cô ấy vô cùng hối hận.
Nếu biết trước như vậy thì cô ấy tuyệt đối sẽ không nói tin tức vẽ tranh Cửu Long đang được đấu giá cho Diệp Phàm, để anh lâm vào cảnh nguy hiểm như vậy.
Diệp Phàm kinh ngạc nhìn Đường Nhược Tuyết. Rồi anh lập tức mỉm cười.
“Chỉ là một tên nhãi nhép mà thôi, gϊếŧ hẳn ta như. gϊếŧ chó vậy, đừng sợ”
Kim Võ Tình nghe vậy thì nộ khí đầy trời. Hắn ta cau mày, vẻ tàn ác trong mắt hiện lên.
“Đi!"
Kim Vô Tình hét lớn một tiếng, thúc giục âm sát kiếm.
“Gừ...”
Âm khí trên thân âm sát kiếm tuôn trào mạnh mẽ, cuốn theo ngàn vạn oan hồn, phát ra tiếng gào thét thê lương lao thẳng về phía Diệp Phàm.
Tất cả đều cho rằng Diệp Phàm chết chắc rồi!
Nhưng khóe miệng anh lại nhếch lên, khinh thường lắc đầu.
“Một ngự linh tông sư bé nhỏ mà cũng dám múa rìu qua mắt thợ sao? Đúng là nực cười, gϊếŧ mày như gϊếŧ một con chó ấy!”
Nối xong, anh chậm rãi giơ tay lên.
Một tia sáng đỏ như máu lập lóe trên tay anh, đẹp đẽ đến kỳ lạ.
Mọi người đều kinh hãi và nghĩ ngờ, lúc không ai biết anh định làm gì thì Diệp Phàm trừng mắt lên
Khí tức trên người đột nhiên tăng vọt, rung động trời đất, phong khởi vân động.
Lúc này Diệp Phàm tựa như một vị thần!
Anh nhìn âm sát kiếm đang phóng nhanh tới, hét to một tiếng!
“Tới đây!"