"Xem ra lần này nhà họ Vương và nhà họ Ngô mời không ít nhân vật nổi tiếng nha. Lát nữa mình đi vào, bọn họ thấy mình không chết, nhất định sắc mặt sẽ đặc sắc lầm nhỉ?"
Diệp Phàm sờ mũi.
Sau khi đến nơi, anh không vào ngay. Thay vào đó, anh lại dẫn Tiểu Hác và Tiểu Bạch đến khu rừng gần đó.
"Quân chủ, tôi dẫn theo một ngàn anh em đến đây, đều là cao thủ của Thanh Long Hội chúng ta. Ngài xem có đủ không?"
Triệu Vô Cực vốn đợi trong rừng đã lâu, lập tức chạy tới cung kính hỏi. Đây là việc Diệp Phàm an bài từ sớm.
"Đủ rồi” Diệp Phàm gật đầu.
"Cầu Thặng Tử, một lát nữa ông tạm thời không cần xuất hiện, dẫn người của ông đi canh giữ bên ngoài đại viện, không được để một ai chạy thoát, hiểu không?"
Triệu Võ Cực nhanh chóng đứng nghiêm.
Diệp Phàm gật đầu. "Đồ tôi bảo ông căm đến đã mang đến chưa?” “Mang tới rồi” Triệu Vô Cực đưa lên một cái hộp.
"Quân chủ, đây là hoạt động đáng xấu hổ trước. đây của nhà họ Vương và nhà họ Ngộ, tất cả đều ở đây. Thật không ngờ bề ngoài bọn họ có vẻ như làm ăn bình thường nhưng thực ra lại đang buôn người, còn buôn lậu vũ khí và bán sản phẩm khiêu da^ʍ. Đúng là đáng chết!"
Diệp Phàm gật đầu. Anh là người có nguyên tắc. Nếu muốn gϊếŧ người ngay trước ánh mắt của mọi người thì phải có lý do thích hợp!
Lúc này, hai nhà Vương và Ngô đều không biết rằng cái chết sắp ập đến. Trong đại viện nhà họ Vương chật kín khách khứa
Bữa tiệc này được tổ chức trong bãi đất trống ngoài sân. Rốt cuộc có đến mấy trăm người, cộng thêm hơn một ngàn người của hai nhà Vương, Ngô, đại sảnh hoàn toàn không chứa được.
Vương Phú Quý đứng trong sân. dù chưa nhận được tin tức gì từ Mặt Thẹo, song ông ta cũng nghe nói biệt thự số 1 ở Giang Loan đã thành tro bụi, người sống ở đó không biết sống chết ra sao.
Vương Phú Quý cảm thấy Diệp Phàm nhất định đã chết Nếu không thì đã sớm tìm tới cửa rồi
Thực ra Vương Phú Quý vẫn rất tin tưởng vào Mặt Theo và băng nhóm của gã. Bọn họ thuộc về một tổ chức kh ủng bố bí ẩn, Huyết Sát Minh.
Có người nói minh chủ là một cao thủ cấp bán thần! Chỉ cần Huyết Sát Minh nhận thì không có gì là không thể hoàn thành.
Về phần vì sao Mặt Thẹo không đưa tin tức về. Vương Phú Quý suy đoán, hắn là có những tình huống khác.
"Gia chủ Ngô, Hiểu Đình bây giờ thế nào rồi? Sao. ông không mang con bé đến đây?"
Vương Phú Quý giả vờ quan tâm, quay sang hỏi Ngô Đại Hồng, gia chủ nhà họ Ngõ, bên cạnh.
"Hiểu Đình nó... Haiz.." Ngô Đại Hồng thở dài, trong mắt tràn đầy oán hận.
"Tên khốn Diệp Phàm đó hành hạ Hiểu Đình một cách thê thảm như vậy. Trước khi tôi đến, Hiểu Đình đã, đã...”
Ngô Đại Hồng không nói được nữa. Cũng không tiện nồi.
Buổi chiều, Ngô Hiểu Đình ở nhà phát điên, nuốt sống cả một quả dưa chuột, nghẹn chết!
"Gia chủ Ngộ, xin nén bi thương, thuận theo thay đổi.” Vương Phú Quý giả mù sa mưa vỗ vai Ngô Đại Hồng. "Dù sao thì chuyện cũng đã kết thúc rồi”
Mặc dù lần này chúng ta đã phải trả giá đắt, gần như tiêu hao hết nội tình, nhưng g iết chết được tên khốn Diệp Phàm đó thì tất cả đều đáng giá!"
Đêm nay, hai nhà bọn họ nhất định phải bày ra nội tình, lấy ra tư thái cứng rắn, tận dụng cơ hội để trấn áp một số đối thủ, lôi kéo một số đối tác. Từ đó khiến thế lực của hai nhà Vương, Ngô đạt đến tầm cao hơn.
Bữa tiệc đần dần bước vào cao trào. Mọi người lần lượt tặng quà.
"Chủ tịch Lý của tập đoàn Khai Dương tặng ngọc như ý trị giá hai triệu. Chúc gia chủ nhà họ Vương phúc như Đông Hải, thọ như Nam Sơn"
"Chủ tịch Tiết của tập đoàn Duyệt Động tặng một pho tượng trâu vàng trị giá ba triệu. Chúc nhà họ Vương tài nguyên cuồn cuộn.”
Cô lễ tân căm micro trên tay, bắt đầu hào hứng giới thiệu những món quà khách gửi đến.
Lúc này, cửa lớn vừa mở, lại có người tới
“Nhà họ Tống ở tỉnh thành tặng "Xuân Thụ Thu Sương Đỡ”, bút tích thực của Đường Bá Hổ, trị giá mười triệu!"
Lập tức, toàn trường náo động. Nhà họ Tổng tỉnh thành thật hào phóng!
Mọi người quay lại nhìn thì thấy một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng nhưng vẫn quyến rũ, cùng một thanh niên cao ráo tuấn tú nhưng bắt mắt đang tiến lại gần.
"Ha ha, Tiều Thúy, Thiên Tứ, hai người tới là được rồi, chúng ta là người một nhà, còn tặng quà gì nữ:
Vương Phú Quý mỉm cười chào hỏi.
Vương Tiểu Thúy, em gái của Vương Phú Quý, gả vào nhà họ Tống, gia tộc giàu có hàng đầu tính thành.
Tống Thiên Tứ, cháu trai của Vương Phú Quý, cậu cả nhà họ Tống, và là nam giới duy nhất của thế hệ này nhà họ Tống.
Sự xuất hiện của nhà họ Tống đã đẩy sự náo nhiệt của bữa tiệc lên một tâm cao hơn.
Đang lúc yến tiệc linh đình, mọi người đang trò chuyện với nhau vui vẻ thì vào lúc này.
Ầm!
Một chiếc quan tài bay tới đập mạnh vào giữra sân. Sau đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Nhà ho Diệp tới chúc thọ, tặng môt cái quan tài!"