Cái gọi là lãnh cunghóa ra không chỉ hoang tàn như trong tưởng tượng của Thanh Hạ, lúc nàngchính thức đứng bước chân vào bên trong thì mới hiểu được thế nào mới là lãnh cung chân chính, thậm chí không cách nào tưởng tượng được nơi tràn ngập điện ngọc hoa lệ như hoàng cung lại có một nơi hoang phế không ailui tới như thế.
Thanh Hạ đứng trước cánh cửa gỗ cũ kỹ đưa mắtquan sát sân viện đầy lá khô và củi mục, lại quay đầu về phía sau có hơn hai trăm cấm vệ áo gấm, không khỏi thở dài, xem ra Sở Ly đã quyết tâmgiam nàng tới chết ở đây.
Có thể hắn luôn là người như vậy, nếukhông đã không thể ẩn nhẫn hơn mười năm ở Đại Tề mà không bị phát giác,vạn lý chạy trốn về nước mà tranh quyền đoạt vị với những hoàng tử khácđể có được vị trí tối cao như ngày nay.
Người như vậy làm sao có thể là một người đàn ông đơn giản?!
Mà nàng tuy có thể thực hiện hoàn mỹ những cuộc ám sát cùng giải cứu,nhưng nói về dùng mưu kế thì làm sao có thể là đối thủ của hắn?!
”Ầm!” một tiếng, cánh cửa nặng nề đóng lại.
Thanh Hạ đứng trong sân viện hoang tàn, chỉ cảm thấy lực khí trong người đãbị rút sạch, cố gắng tập trung để đi từ Lan Đình viện đến Lãnh cung CànThanh Tứ đã khiến nàng hầu như hao phí toàn bộ khí lực.
Thanh Hạ dựa vào cánh cửa gỗ cũ lặng lẽ đếm số thị vệ đi bên ngoài, khoảng bảy tám tầng thị vệ, lông mày nhíu chặt lại.
Thật không ngờ bản thân nàng lại rơi vào hoàn cảnh như hiện tại!
Tôn thái y chắc chắn đã giở trò trên người nàng, hiện tại không có chút khí lực, càng không nói từ chỗ thị vệ bao vây trùng trùng bên ngoài mà trốn thoát.
Gió đêm lành lạnh thổi trên người Thanh Hạ, nàng độtnhiên nhớ lại đêm cuối cùng làm nhiệm vụ ở thế kỷ hai mươi mốt, bầu trời đông kinh là một mảng ô nhiễm, đâu có sáng đầy sao thế này.
Thanh Hạ ngẩng đầu, thấy khắp nơi đều là đèn lửa, trong lòng như sóng biển dậy lên một nỗi chua sót.
Người sau khi chết thật sự có thể đến giới khác sao?!
Các khoa học gia hiện đại từng phủ nhận điều trên, nhưng Thanh Hạ bây giờ lại không còn cách khẳng định tín niệm của mình.
Nếu có...Trang Thanh Hạ bây giờ ở đâu?! Có cảm thấy buồn rầu thương tâm không?!
Dù sao người bị bỏ rơi cũng là nàng ấy...
Cũng giống như ban đầu nàng bị tổ quốc bỏ rơi...
Ánh trăng như nước, vạn vật được chiếu sáng.
”Điện hạ!” Một thị về toàn thân hắc giáp đột nhiên đi vào trong điện.
Những ngọn đèn trong điện đã tắt, chỉ còn những ngọn nến nhỏ ở góc phòng hắt lên ánh sáng leo loét.
Sở Ly ngồi trong phòng ngủ Lan Đình viện, ở đây bày đầy bao cát, không chút giống khuê phòng thiếu nữ.
Sở Ly từ từ dựa trên thành giường, nhắm hai mắt, trong mắt không ngừng xuất hiện những cảnh vật và câu chuyện.
”Minh Viễn!” Sở Ly âm thanh không lộ ra tình cảm gì, cũng không ngẩng đầu,đối với người cấm vệ đang quỳ trên mặt đất trầm giọng nói: “Ngươi nói có phải ta làm sai rồi không?!”
”Điện hạ anh minh thần võ, tất cảnhững gì người làm đều do nhận được chỉ thị của thần minh, vĩnh viễnkhông thể phân biệt đúng sai, sai cũng là đúng!”
Lời đáp của gãquả thật có phong phạm của một thiết huyết quân nhân, Sở Ly cười nhạt,khẽ lắc đầu cười chế giễu, không biết là cười binh sĩ kia hay cười chính mình.
”Minh Viễn, ngươi đã đi theo ta bao lâu?!”
”Bẩm điện hạ, ba năm!”
”Ba năm?! Lâu vậy sao!!” Sở Ly khẽ nhíu mày như đang nỗ lực nhớ lại điềugì: “Đúng, lúc đó ta đang ở kỳ doanh Đại Tề, thậm chí còn bỏ bạc nuôimấy kỹ nữ, trong đó có một người là tỷ tỷ của ngươi bị bán vào trongdoanh, ngươi tức giận, lén lén trốn trong kỹ viện để ám sát ta nhưng bịthị tòng của ta phát hiện, đánh đập dữ dội rồi bị cột sau đuôi ngựa kéolê trên đường, có đúng không?!”
”Đúng! Đa tạ điện hạ khai ân không giết!”
”À…” Sở Ly cười nhạt một tiếng nói; 'Ngươi bây giờ nói vậy, nhưng lúc đó thì hoàn toàn khác, người còn nhớ lúc đó ngươi nói gì không, ngươi nói nếungươi không chết, sẽ có một ngày làm ta không có đất chôn thây!”
”Thần đáng chết!” Minh Viễn quỳ trên đất không động thanh sắc, hiện ra vô cùng trầm ổn.
”Kỳ thực ta cũng nghĩ như ngươi!”
Sở Ly lạnh nhạt nói một câu khiến Minh Viễn không khỏi nhướng mày nghi hoặc.
Sở Ly đạm mạc tiếp tục nói: “Sỉ nhục như vậy ta đã từng chịu qua, thậm chí còn khó chịu hơn ngươi vô số!”