Nhận thấy thời gianđã không còn sớm thì Thanh Hạ mới đưa mắt nhìn tên thư sinh ngốc nghếchđang ngồi bệch dưới đất lớn giọng nói: “Ngươi còn không mau chạy thìkhông lâu nữa lại có cấm vệ của bọn phản quân đuổi tới!”
Thưsinh họ Lâm không biết những tên cấm vệ quân kia đã bị Thanh Hạ giảiquyết, nghe được lời nói của nàng liền giật nảy cả người bật dậy chạynhư điên về phía trước.
Thanh Hạ bị động tác bất ngờ của hắn làm cho kinh ngạc nên nhất thời vẫn còn trợn tròn mắt đứng tại chỗ khôngchạy theo, ai ngờ Lâm thư sinh không chạy được mấy bước thì đã đột nhiên vội vã quay lại nắm lấy tay nàng, không kiễn nhẫn nói: “Chạy mau a!Ngốc chết đi được!”
Thanh Hạ trong phút chốc có tư tưởng muốnđập đầu vào gối tự sát! Nàng cư nhiên bị cái tên thư sinh ngu ngốc trước mắt mắng ngu ngốc?!
Liên tục chạy không ngừng nghĩ trong vòngmột khắc thì cuối cùng cũng đến được cửa phía Tây của hoàng cung, tuynhiên thế cục ở nơi đây không khỏi làm cho hai kẻ đóng vai trò ngườinhìn như Thanh Hạ và Lâm thư sinh có cảm giác khó thở.
Một cửathành Tây Hoa môn nhỏ bé thế nhưng lại có hơn hai trăm thị vệ từng lớplại từng lớp canh giữ nghiêm mật, nếu không hoá thân thành ruồi muỗi thì khó mà có thể vô thanh vô tức rời khỏi hoàng cung.
Nhìn trận thế hoành tráng trước mắt thì Thanh Hạ liền hiểu những cổng thành khác erằng sẽ càng canh giữ nghiêm mật hơn bởi vì phản tặc tuyệt đối sẽ khôngđể bất kỳ tin tức gì tiết lộ ra bên ngoài.
“Để ta ra ngoài giảngđạo nghĩa với bọn họ! Đám người này hẳn là bị cấp trên của mình che mắtnên sau khi biết được sự thật sẽ cho chúng ta qua thôi!” Vừa dứt lời thì Lâm Thư sinh liền cương quyết đứng dậy hướng cửa cung phía tây đi ra.
Thanh Hạ hết hồn mau chóng đè xuống bả vai của hắn, tức giận nói: “Chỉ sợngươi còn chưa nói được gì với chúng thì đã bị loạn tiễn bắn thành connhím!”
“Vậy ta phải làm sao?!” Lâm thư sinh sửng sốt quỵ xuốngrồi cố chấp nói: “Trải qua bao nhiêu khó khăn mới chạy tới được Tây Hoamôn này, bất luận thế nào ta cũng phải ra khỏi hoàng cung để báo tin cho Thái Tử điện hạ!”
Với đức hạnh của ngươi chỉ sợ là đến một sợilông cũng ra không nổi! Thanh Hạ trợn mắt lấy ra một trong hai bộ y phục lúc trước lấy được đưa cho hắn, trầm giọng nói: “Mặc vào!”
Lâmthư sinh hai mắt bỗng chốc phát sáng quay lại nhìn Thanh Hạ mừng rỡ hỏi: “Mặc xong có thể lẫn vào hay không?!” Không biết từ lúc nào hắn đã coinàng cung nữ không rõ lai lịch phía sau là người của mình.
“Ngươi cứ việc theo sau ta là được!” Thanh Hạ ngước lên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo nhướng mày cười tự tin.
“Đã mặc xong chưa?!” Thanh Hạ thập phần sầu não nhìn Lâm thư sinh vụng vụng về về khoác lên trên người từng lớp lại từng lớp y phục thị vệ, tuynhiên không thể không công nhận sau khi mặc xong thì nhìn hắn có thêmvài phần khí khái nam nhân.
“Được...Được rồi!” Lâm Thư sinh lắp bắp báo cáo kết quả với vẻ mặt có chút khẩn trương sợ hãi.
Thanh Hạ nhìn bộ dáng buồn cười của hắn xong cũng không giải thích lôi thôimà nghiêm chỉnh nói: “Một chút ngươi chỉ cần đi theo ta là được! Nhớ kỹlà phải tỏ ra hung dữ biết không?!”
“Đã biết!”
Lâm thư sinh nghiêm túc gật đầu, sau đó trừng mắt nhìn Thanh Hạ hỏi: “Thế này có đủ hung dữ không?!”
“À...”
Hành động của Lâm thư sinh khiến Thanh Hạ không khỏi muốn cười thành tiếng,tuy nhiên nàng vẫn cố gắng nhẫn nhịn mà gật đầu lên tiếng cỗ vũ hắn:”Tạm được!”
“Ai ở đó!”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên khiến Lâm thư sinh đang tạo dáng cả người bủn rủn suýt ngã nhào xuống đất.
Thanh Hạ quay đầu lườm hắn với ánh mắt trào phúng như muốn nói lá gan củangươi sao mà nhỏ thế thì Lâm thư sinh mới nhớ đến lời phân phó của nàngmà lập tức ưỡn ngực nhíu mày tạo ra bộ dáng thập phần hung dữ.
“Một, hai, ba, chạy!!!”
Sau tiếng hô lớn của Thanh Hạ thì hai người lập tức khởi động thân hình chạy nhanh tới Tây Hoa môn!
“Có người xông ra!”
Những gã thị vệ giữ cửa đồng thanh hét lớn rồi nhất tề giương đao vây kínThanh Hạ và Lâm thư sinh, ánh đao trùng trùng phản chiếu trên khuôn mặthai người, Không khí trở nên vạn phần khẩn trương.
“Nhanh chuẩnbị ngựa! Có người từ Nam Hoa môn chạy thoát rồi! Lập tức điểm danh mộtsố người theo ta truy bắt tên đào phạm đã trốn chạy!” Thanh Hạ vừa chạyvừa lớn tiếng nói, thanh âm vang vọng hữu lực kèm theo uy thế bức ngườihiển nhiên lộ rõ uy phong của kẻ bề trên.
Binh vệ giữ cửa Tây Hoa môn nghe được có người đào tẩu còn thành công vượt lưới liền đồng loạt biến sắc.
Chuyện ngày hôm nay ai trong số bọn chúng cũng biết là đại sự có thể khiến toàn gia bị huỷ diệt.
Nếu Thái Tử điện hạ dẫn theo đại quân hồi cung thì toàn bộ bọn chúng sẽchết không có chỗ chôn nên cả đám người nhất thời trở nên hoảng loạn.
Chiêu này của Thanh Hạ được gọi là tâm lý chiến!
Những tên phản tặc trước mắt này hiện nay đã có tâm lý chim sợ cây cong, bấtkể gió có thổi hoặc cỏ có động hay không cũng đều có thể khiến cho bọnchúng sợ hãi thất sắc.
Lại thêm bọn chúng chắn chắn sẽ nghĩ rằng nếu là người của Sở Ly muốn trốn ra ngoài hoàng cung báo tin thì nhấtđịnh sẽ cẩn thận lén lút trốn ra chứ không thể nào đánh trống khuachiêng ở cửa chính tẩu thoát nên nàng càng thêm chắc chắn về hành độngcủa bản thân mình.
Dù bọn chúng không tin thì nàng vẫn còn có hậu chiêu!
“Người đến hãy dừng bước và đưa ra thủ dụ sủa vương gia! Nếu không không được tiến sát cửa thành!”
Đương nhiên với chỉ vài câu thì không thể nào có thể làm hồ đồ nhóm binh vệ đang thập phần cảnh giác kia.
Giống như một trận gió thổi lạnh thổi vào khuôn mặt của hơn hai trăm tên cấmvệ, Thanh Hạ nhướng mày giận dữ quát: “Còn không mau chuẩn bị ngựa?! Các ngươi đây là đều muốn chết phải không?! Quản sự Tây Hoa môn nhanh bướcra đây cho ta!”
Một gã tướng lĩnh mặc giáp nhẹ bước lên phíatrước, nghi ngờ quan sát hai người Thanh Hạ đang mặc trên người y phụccấm vệ quân Sở vài giây rồi trầm giọng nói: “Vị huynh đài này không biết là người của doanh nào?! Tại sao ta không quen mặt?!”
“Ngungốc!” Thanh Hạ ánh mắt sắc lạnh như dao giận dữ mắng, từ trong ngực áolấy ra một khối lệnh bài có khắc một chữ thành giơ lên trước mặt, lạnhgiọng nói: “Hiện tại ngươi hiển nhiên còn có thời gian nói đến chuyệnnày?! Giỏi! Giỏi! Giỏi! Quay về ta nhất định tố cáo với Thành tướng quân trừng phạt ngươi! Động tác nhanh một chút chọn ra một trăm người theota đi bắt người, những người còn lại tiếp tục ở đây canh giữ, ngoại trừThập Tam Vương Gia và Thành Tướng Quân thì lời nói của bất kỳ ai cũngđều gì đều không thể tin tưởng!”
“Nhưng mà...”
Lời nói còn chưa dứt thì chỉ thấy một đạo ánh sáng lóe lên, máu chảy dài từ trêngương mặt chữ điền rơi xuống mặt đất, trường đao của Thanh Hạ đã gáctrên cổ gã.
Nguyên đám người chưa kịp phản ứng thì đã nghe nàngtrầm giọng nói: “Ngươi có phải muốn hại chết mọi người hay không mà hiện tại vẫn còn phân vân đủ điều như nữ nhân?! Đợi lúc nữa quân cơ đạidoanh áp tới ta xem ai thay ngươi thu thập thi thể?!”
“Các binhsĩ khác nghe cho rõ đây! Có người thành công tẩu thoát từ Nam Hoa mônmuốn chạy đi báo tin cho Sở Ly! Hiện giờ tình huống thập phần nguy cấpnên quan trọng nhất vẫn là mau chóng chuẩn bị ngựa để theo ta xuất cungbắt người! Còn chậm trễ thì cùng gặp nhau dưới hoàng tuyền đi!”
Câu nói này hiển nhiên vô cùng có lực sát thương!