Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 242: Vô Tình Không Phải Phật



“Phụ hoàng.” Quân Ninh run giọng gọi, cật lực vươn tay chạm vào vết máu nơi khóe môi Sở Diễm. “Thực xin lỗi, Quân Ninh khiến người lo lắng rồi. Phụ hoàng, Quân Ninh không đau, Quân Ninh rất nhanh sẽ khỏe trở lại.”

Sở Diễm cầm ngược lại bàn tay lạnh lẽo của y, đau đớn hôn xuống. Y gọi hắn là ‘phụ hoàng’ mà không phải ‘phụ thân’. Từ đó về sau, giữa bọn họ chỉ là quân thần, không hơn. Trong lòng đứa nhỏ này, hắn chẳng qua là có quan hệ vương giả huyết thống với y. Đúng vậy, đã không còn Thiên Dao, bọn họ đều đã không còn nhà.

“Hồi bẩm hoàng thượng, mạch tượng thái tử điện hạ đã ổn định, chỉ cần điều dưỡng tốt nhất định có thể khôi phục như lúc đầu.” Ngự y chắp tay nói.

“Ừ, đều lui ra đi. Đừng làm ồn thái tử nghỉ ngơi.” Sở Diễm lãnh đạm phân phó một câu.

Những người liên can nhao nhao thối lui ra ngoài, Xích Diễm đi sau cùng, trên khuôn mặt thô ráp đầy lo lắng. Bản thân đế vương cũng bị trọng thương, lại chỉ lo lắng thái tử, không chịu chữa trị, hậu quả chỉ biết thương tổn càng nặng.

Trong phòng nhất thời yên tĩnh trở lại, Sở Diễm ngồi bên giường, thật cẩn thận vén góc chăn cho Quân Ninh. “Ngủ đi, trẫm ở trong này với con.”

Quân Ninh nhàn nhạt gật đầu, làn môi trắng bệch khi đóng khi mở. “Mẫu thân con rốt cuộc không về được, phải không?”

Sở Diễm trầm mặc, trong đôi mắt hằn đầy tơ máu đều là đau đớn. Quân Ninh ngầm hiểu, không hỏi thêm nửa câu, nghiêng người, đưa lưng về phía hắn, chậm rãi khép hai mắt lại, một giọt lệ lạnh lẽo chảy xuống khóe môi, chợt lóe lên ánh sáng long lanh.

“Sở Diễm, Quân Ninh, ta ở đây, ta ở trong này.” Lúc này, Thiên Dao đang đứng bên cạnh bọn họ, chỉ là, bi ai chính là, nàng chạm không được bọn họ mà bọn họ cũng không cảm nhận được nàng. “Vì sao, vì sao lại như vậy!” Nàng thống khổ lắc đầu, nhưng không cách nào thay đổi kết cục.

Bên tai đột nhiên vang lên âm thanh của tiếng Phạn, Thiên Dao đau đớn che đầu, chỉ cảm thấy thân thể bị một dòng lực dẫn dắt, bay tới một nơi không biết tên. Thiên Dao bị bao phủ bởi một luồng sương trắng, lay động theo gió, sau cùng đáp xuống thiên đàng. Hiện ra trước mắt nàng chính là thiên lộ mây mù bao quanh. Bên đường nở đầy hoa sen trắng, bên tai vẫn vang lên tiếng Phạn như cũ.

Thiên Dao khẽ cúi thấp đầu, phát hiện bản thân đã thay đổi y phục, váy dệt bảy màu lộng lẫy như cầu vồng, tóc đen bồng bềnh, giống như tiên tử. Nàng bước theo thiên lộ đi lên phía trước, dưới chân mỗi bước đi hoa sen hồng nở rộ. Ở cuối thiên lộ, Phật Tổ Tây Thiên ngồi ở trên, hai bên là Thập Bát La Hán. Dưới chân Phật Tổ có một nữ tử mảnh mai đang quỳ, bóng dáng kia lại đặc biệt quen thuộc.

“Liên Y.” Phật Tổ từ ái cười, vẫy tay với Thiên Dao.

Liên Y? Đúng vậy a, kiếp trước nàng là hoa sen tinh Liên Y. Thiên Dao mờ mịt bước lên trước, hai tay chắp thành hình chữ thập. “Tiểu nữ tử Thẩm Thiên Dao gặp qua Phật Tổ. Phật Tổ, người từ bi có lòng trắc ẩn, không biết có thể đưa Thiên Dao trở lại bên người thân hay không?”

Phật Tổ cười, đầu ngón tay chỉ chỉ Thiên Dao, “Ngươi a, cho dù đã qua trăm năm ngàn năm, lại vẫn là bộ dáng hồi trước. Cho tới bây giờ vẫn không biết rụt rè. Ngươi muốn về nhà, ta nhất định phải đưa ngươi về nhà sao? Ngươi có lý do gì thuyết phục ta?”

Thiên Dao cười nhạt, “Thiên Dao đã nói qua, Phật Tổ từ bi.”

Phật Tổ sảng khoái cười nói, “Thật sự là hết cách với hoa sen tinh ngươi. Liên Y, ngươi đã từng hỏi ta muốn một đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm, như thế, ta hỏi ngươi, trải qua đủ loại hình thái trên thế gian, thái tử Trường Cầm, hay nói là Sở Diễm, cái hắn cho ngươi, là tình yêu ngươi muốn sao?”

“Chỉ cần là hắn cho, Thiên Dao đương nhiên đón nhận. Phật Tổ, Thiên Dao chỉ cầu người đưa ta về bên cạnh hắn.”

Phật Tổ trầm mặc, một lát sau, hướng sang nữ tử nhỏ bé quỳ ở một bên, “Bồng Lai, còn ngươi? Cái hắn cho ngươi, có phải ngươi cũng thản nhiên đón nhận?”

Nữ tử bị gọi là Bồng Lai đứng dậy, chậm rãi ngẩng đầu, Thiên Dao thuận thế nhìn lại, lại không khỏi biến sắc. Không ngờ là — Linh Lung.

“Kết cục hắn cho ta không phải do ta không tiếp nhận. Phật Tổ, Bồng Lai chỉ muốn biết bản thân rốt cuộc thua ở chỗ nào?” Bồng Lai chắp tay, vẻ mặt không cam lòng. Hết thảy mọi chuyện ở ngàn năm trước vẫn còn rành rành trước mắt.

Nàng là tiên nữ dốc lòng tu luyện ở Bồng Lai tiên châu, phụ mẫu đều là thượng tiên. Từ thuở khai thiên lập địa tới nay, Tây Thiên vương tộc đã đính ước với Bồng Lai, ngày ấy, phụ thân nói muốn cho nàng một mối hôn sự, nàng từ trước đến nay mắt cao hơn đầu, cho dù người ấy là Tây Thiên vương, nàng cũng chẳng thèm ngó tới. Nhưng mà, trên thọ yến của phụ thân, Tây Thiên vương Chúc Dung dẫn theo thái tử Trường Cầm đến, chỉ một cái chớp mắt thoáng qua, nàng đã yêu nam tử tuấn lãng áo trắng kia.

Biết đó là phu quân tương lai nàng, Bồng Lai âm thầm vui mừng không thôi. Tất cả mọi người nói trai tài gái sắc, bọn họ là trời định trước một đôi, Bồng Lai vui sướng, chỉ còn chờ hôn lễ có một không hai kia, nhưng chờ được, lại là thư hủy hôn của thái tử Trường Cầm. Nhất thời nàng biến thành trò cười giữa thiên địa. Muốn nàng làm sao có thể cam tâm.

“Bồng Lai, ngươi có yêu Trường Cầm không?” Phật Tổ hỏi.

“Yêu.” Nàng kiên định trả lời. Nếu như chưa từng yêu, làm sao nàng lại dùng mị thuật câu dẫn hắn, lại làm thế nào lừa gạt Liên Y nhảy xuống Tru Tiên đài. Toàn bộ những gì nàng làm không phải vì để được ở bên hắn sao!

Phật Tổ ôn hòa nhìn nàng, nhưng lại có thể dễ dàng thấy rõ nội tâm nàng, mở miệng lần nữa, “Bồng Lai, yêu chính là yêu, không thể có nửa phần âm mưu cùng tâm cơ. Năm đó Trường Cầm dũng cảm quên mình nhảy xuống Tru Tiên đài, ngươi nên biết người hắn yêu là Liên Y, mà không phải ngươi.”

“Từ xưa tiên và yêu không thể nào yêu nhau, Phật Tổ sao lại dung túng thái tử Trường Cầm cùng Liên Y yêu nhau?” Trong giọng nói Bồng Lai rõ ràng mang theo ý tứ chất vấn.

Phật Tổ cười, có chút bất đắc dĩ, “Chúng sinh bình đẳng, vô tình không phải Phật.”

Nếu như nàng biết năm đó thái tử Trường Cầm huy động Thất Huyền cầm thế nào, sử dụng lực lượng lay động thiên địa, nàng sẽ biết, Trường Cầm rốt cuộc yêu Liên Y nhiều bao nhiêu. Tiên và yêu không thể nào yêu nhau, Trường Cầm cùng Liên Y mạo phạm giới luật của trời, phải nhận kiếp lôi đình. Liên Y tu luyện chẳng qua mới trăm năm, dưới lôi đình chỉ biết hình thần câu diệt. Trường Cầm không tiếc cãi lời thiên địa, thay Liên Y thừa nhận hình pháp, cướp nàng từ trên hình đài xuống.

Một khắc kia, hắn người đầy máu quỳ dưới chân Phật Tổ, chỉ hỏi Phật Tổ một câu, “Chẳng lẽ yêu cũng sai sao?”

Phật Tổ liền nói, “Yêu không sai, sai do không đúng thời gian, gặp không đúng người.”

Trường Cầm không khỏi cười lạnh, “Trong mắt Phật Tổ chúng sinh bình đẳng, vì sao còn phân tiên, yêu? Cũng bởi vì nàng xuất thân hèn mọn, chúng ta liền bị chia rẽ không ngừng sao!”

Phật Tổ bật cười, không đáp hỏi lại, “Thủy Quân, ngươi vì sao muốn cứu nàng, dưới lôi đình, tuy ngươi là tiên thân nhưng cũng có khả năng hồn bay phách tán.”

“Ta không thể để ý nhiều được, Thủy Quân chỉ biết là không thể trơ mắt nhìn nàng chết.”

Phật Tổ trầm mặc trong chốc lát, lại mở miệng hỏi, “Hiện tại ngươi cứu nàng thì thế nào a?”

“Ta muốn ở cùng với nàng, vĩnh viễn.” Thái tử Trường Cầm ngẩng đầu nhìn Phật Tổ, ánh mắt kiên định mà cố chấp.

“Cho dù ngươi cứu nàng, nhưng giữa các ngươi vẫn như cũ tiên yêu khác biệt. Thiên quy giới luật không thể phá. Nhưng ngươi khư khư cố chấp, Thủy Quân, nếu ta nói cho ngươi biết, thời gian các ngươi ở bên nhau chỉ có thể là một ngày, một phút, một giây, ngươi còn bằng lòng sao?”

“Ta bằng lòng.” Thủy Quân kiên định trả lời.

Phật Tổ vẻ mặt hiền lành tiếp tục hỏi, “Ngươi nói ngươi yêu nàng, như thế, ngươi có năng lực làm gì cho nàng? Nếu muốn ngươi từ bỏ tu vi vạn năm, cùng nàng rơi vào luân hồi, vĩnh viễn chấp nhận sinh lão bệnh tử trong cuộc sống, sẽ có một ngày ngươi hối hận chăng? Hơn nữa, con người lúc sống, thời gian 100 năm, người 70 tuổi đã hiếm, tình yêu của các ngươi là có hạn.”

“Thủy Quân nguyện dùng tu vi vạn năm đổi một đời tình duyên cùng Liên Y, mong Phật Tổ thành toàn.” Thủy Quân quỳ một gối trên đất, giọt máu đỏ tươi chói mắt nơi khóe môi.

Phật Tổ bất đắc dĩ lắc đầu, chậm rãi nói, “Ta hứa cho ngươi tình duyên ba đời, sau ba đời, ngươi nói cho ta biết có hối hận hay không! Nếu như ngươi vẫn như cũ không oán không hối, ta sẽ đồng ý cho ngươi cùng Liên Y vĩnh hằng.”

Thái tử Trường Cầm bị đánh xuống phàm trần, chẳng qua là trải qua ba đời tình kiếp, cho dù hắn đã là thượng thần, muốn thành chủ Tây Thiên, vẫn phải tiếp nhận khảo nghiệm của trời. Nhưng Phật Tổ nghĩ, ông đã không cần hỏi lại, cho dù trải qua ba đời, mười đời, hay là muôn đời, tình yêu của hắn với Liên Y thủy chung như một…

“Bồng Lai, ngày đó ngươi khẩn cầu ta cho ngươi một cơ hội, ngươi nói với ta, nếu người hắn gặp đầu tiên là ngươi, hắn nhất định yêu ngươi mà không phải Liên Y. Cho nên, ta đưa các ngươi đi tới nơi các ngươi muốn. Ngươi muốn gặp hắn đầu tiên, Liên Y muốn có thân phận sánh vai bên hắn, ta thỏa mãn các ngươi. Hiện tại a, ngươi thấy được, Thủy Quân yêu chính là Liên Y, Sở Diễm yêu chính là Thẩm Thiên Dao, toàn bộ chưa bao giờ từng thay đổi. Bồng Lai, ngươi vẫn còn không cam tâm sao?”

Bồng Lai khẽ cúi thấp đầu hơn, chỉ rầu rĩ trả lời, “Bồng Lai tâm phục khẩu phục.”

Phật Tổ gật gật đầu, “Bồng Lai, năm đó ngươi dùng kế lừa gạt Liên Y nhảy xuống Tru Tiên đài, lại khuyên giục Thiên đế thi hành hình phạt lôi đình với hai người họ. Mà Linh Lung vì tư tình bản thân, độc hại phi tần cùng con nối dòng. Bồng Lai a, hai tay của ngươi cũng nhuộm đầy máu tanh, ta phạt ngươi đến Tiên Nhân đài tĩnh tu ngàn năm, ngươi cũng nguyện ý?”

“Bồng Lai cam nguyện tiếp nhận trừng phạt.” Bồng Lai cúi đầu, xoay người đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua bên người Thiên Dao, nàng dừng bước, thấp giọng nói, “Cho dù kiếp trước kiếp này, ta đều thua. Nhưng mà, Liên Y, ta không phải bại bởi ngươi, ta bại bởi hắn.”

Sau khi Bồng Lai rời khỏi, Phật Tổ lại chuyển hướng sang Thiên Dao, từ ái nói, “Ta hứa cho Thủy Quân ba đời tình duyên, đương nhiên sẽ không đổi ý, chỉ là, ngươi phải nhớ kỹ, tu tiên mới đúng là con đường vĩnh hằng của ngươi và hắn. Hiện giờ chiến tranh nổi lên khắp chốn, dân chúng trôi giạt khắp nơi. Ngươi trở về đi, ở bên cạnh hắn, nội tâm Thủy Quân tàn nhẫn thị huyết, cũng chỉ có ngươi mới có thể ngăn cản.”

“Đa tạ Phật Tổ.” Thiên Dao nhẹ nhàng cúi đầu, chỉ thấy Phật Tổ phất tay một cái, nàng liền từ trên đám mây rơi xuống, trong lúc rơi mạnh xuống, nàng từ từ mất đi tri giác.

“A!” Sau một tiếng thét kinh hãi, Thiên Dao tỉnh lại từ trong mộng, đập vào mắt là hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm. Nàng giống như rơi vào trong Thủy Tinh cung, bốn phía toàn bộ đều là màu trắng tinh thuần, bức rèm che cửa sổ phía trước là một xâu chuỗi do hạt thạch anh xâu thành, dưới ánh nến mờ nhạt chập chờn tản ra ánh sáng lóa mắt.

“Đã tỉnh?” Bên giường, một phụ nhân mỹ lệ đang ngồi, vẻ mặt bà băng lãnh, ngón tay bắt mạch cho Thiên Dao cũng băng lãnh. “Tỉnh rồi thì tốt, chắc không có gì đáng ngại.”

“Người, là ai?” Thiên Dao khó hiểu hỏi, lặng yên đánh giá phụ nhân trước mặt, chỉ cảm thấy quen thuộc như vậy.

“Có một số việc, quên cũng được.” Phụ nhân thanh lãnh ném ra một câu, đứng dậy đi ra ngoài. Tại cửa thì đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nói, “Ta là sư phụ con, nơi này là U Minh cung. Về sau con sẽ sống ở nơi này.”

“Cung chủ, thiếu chủ đã tỉnh sao?” Ngoài cửa, Tả sứ Dương Vân cúi người hỏi.

“Ừ, đưa một chén canh thuốc linh chi cho nàng, ngâm trong nước biển lạnh lâu như vậy, hàn khí xâm nhập thân thể, chỉ sợ không dễ khôi phục.” Tuyết Cơ cung chủ lạnh giọng nói.

“Vâng, thuộc hạ đi làm ngay.” Dương Vân chắp tay, xoay người rời đi.

Không lâu sau, một chén canh linh chi ấm nóng đã được bưng tới trước mặt Thiên Dao, Dương Vân biết nàng sợ đắng, bỏ thêm chút mật vào trong nước canh, lại chuẩn bị thêm chút mơ chua ngọt. “Thiếu chủ uống thuốc thôi, thuở nhỏ thể chất người hư hàn, hàn khí này chỉ sợ phải điều dưỡng kỹ một thời gian.”

“Cảm ơn.” Thiên Dao bưng thuốc, mở miệng uống. Ăn một trái mơ chua ngọt, sau đó nhìn về phía Dương Vân, hỏi, “Người là ai?”

Dương Vân nhẹ cười, “Ta là U Minh cung Tả sứ Dương Vân, thiếu chủ từng gọi thuộc hạ là ‘cô cô’.”

Thiên Dao mỉm cười, cung kính gọi một tiếng, “Cô cô.” Sau đó lại hỏi, “Vị vừa nãy là ai?”

“Bà ấy là cung chủ, cũng là sư phụ của thiếu chủ.”

“Chỉ là sư phụ thôi sao?” Thiên Dao nhíu mi tâm, nói thầm một câu. Mặc dù phụ nhân kia thanh thanh lãnh lãnh, nhưng Thiên Dao lại từ trong mắt bà thấy được lo lắng cùng nhu hòa. Thật giống người thân của nàng.

“Cung chủ luôn hiểu rõ thiếu chủ nhất, thiếu chủ là thân nhân duy nhất trên thế gian này của cung chủ.” Dương Vân mỉm cười nói, “Bây giờ thiếu chủ trở về, sẽ không rời khỏi chứ? Hàn độc trên người chỉ có linh chi ngàn năm trên Thiên Sơn mới có thể loại trừ.”

Thiên Dao không nói, lời của Dương Vân rõ ràng biểu đạt hai ý, thứ nhất người gọi cung chủ cứu nàng trở về không tính để nàng rời đi nữa. Thứ hai, trong khoảng thời gian ngắn, nàng cũng không có khả năng rời đi, bởi vì hàn độc trong cơ thể nàng cần linh dược Thiên Sơn.

“Lời cô cô nói Thiên Dao sẽ ghi nhớ trong lòng.” Vẻ mặt Thiên Dao đạm nhạt, chỉ hờ hững trả lời một câu.

Thương tổn của nàng quả thực không nhẹ, tu dưỡng hơn nửa tháng mới có thể xuống giường đi lại. Mà nửa tháng này, bên ngoài đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Thiên Dao hoàn toàn không biết gì về chuyện này.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv