Tuyên Giản cũng không biết cảm giác của hắn hiện tại là gì, làn da như bị thiêu đốt, một giọt nước mắt thôi mà khiến hắn cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, cũng chỉ vì một phút lơ đãng đó mà mất đi cơ hội tốt nhất thoát khỏi tay Yến Duân.
Mà đúng hơn Tuyên Giản cũng không còn muốn tránh, dù gì cũng đâu phải lần đầu.
Hắn vòng tay qua cổ Yến Duân đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt. Tuyên Giản nhẹ giọng thì thầm bên tai gã: "Thì ra là ngươi 'nhớ' ta giống thế này?"
Mỗi một câu nói bàn tay của hắn lại lần xuống dưới, từ yết hầu đến cổ, rồi vươn móng vuốt sò soạng vào trong da thịt của Yến Duân. Trêu đùa cỡ này sao Yến Duân có thể cưỡng lại, gã bắt lấy cánh tay đang đùa nghịch của Tuyên Giản đặt qua đầu, đến khi bàn tay đó chẳng thể đùa nghịch được nữa, ngón tay cào loạn siết chặt lấy thảm dưới thân nức nở.
"Yến Duân... tên khốn kiếp nhà ngươi... chậm lại..."
Nhưng làm sao Yến Duân có thể bình tĩnh, gã như muốn đâm xuyên cả người Tuyên Giản, ở nơi sâu nhất trong lòng hắn, cảm nhận được sự ấm áp của hắn mới có thể khiến Yến Duân thấy được Tuyên Giản thật sự tồn tại.
Cách thể hiện sự bất an trong lòng lại là sử dụng hành động một cách nguyên thuỷ nhất, chỉ khi da thịt ma sát vào nhau mới chứng minh được họ từng gần gũi.
Trước kia họ chỉ từng ân ái trong bóng tối, Yến Duân cũng nào có gan ép Tuyên Giản làm theo ý mình, hiện giờ đã khác, giữa ban ngày ban mặt, gã lần đầu tiên chứng kiến từng biểu cảm trên mặt Tuyên Giản, từ đau đớn đến khoái cảm, từng cái mím môi chớp mắt nhẫn nhịn chịu đựng.
Yến Duân vuốt ve đôi môi gần như mím lại của hắn nhỏ giọng hỏi: "Đau sao?"
Tuyên Giản chưa kịp trả lời gã đã mạnh mẽ thúc mạnh làm cả người hắn run bần bật, nước mắt sinh lí không tự chủ được rơi xuống, nghiến răng nghiến lợi mắng.
"Ta... ta nhất định phải giết ngươi!"
Nếu trong hoàn cảnh khác lời này còn mang một chút uy hiếp, nhưng lại nói trong khi từ đầu đến chân đều bị gã chiếm lấy, lại giống như tình thú.
Yến Duân bật cười gặm lấy vành tai của Tuyên Giản đáp: "Ta rất sẵn lòng."
Chẳng biết bị hành hạ trong bao lâu Tuyên Giản cũng mệt đến mức ngủ mê man.
Hắn nhớ rõ là mình đã chết.
Cứ tưởng chết là xong rồi, từ nay không phải sống trên thế gian chỉ thở thôi cũng khiến hắn cảm thấy khó chịu. Cho dù xuống âm tào địa phủ cũng được, chỉ cần quên đi hết thảy mọi thứ hắn cũng cảm thấy giống như được giải thoát.
Vậy mà chưa vui mừng được bao lâu, vừa mở mắt ra hắn đã thấy bản thân sống lại rồi?
Hắn đâu cần đâu? Là tự hắn muốn chết cơ mà?
Còn cái tên khốn kiếp Yến Duân kia lại dám tiếp cận hắn từ sớm, nhìn lại kí ức xa lạ xuất hiện trong đầu Tuyên Giản tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Không cần nghĩ cũng biết Yến Duân cũng là trùng sinh giống hắn, chỉ là sớm hơn một bước mà thôi, không thì làm gì có chuyện gã biết rồi tìm đến sớm như thế.
Thần phật mách bảo cái khỉ gió gì, lợi dụng hắn còn nhỏ chưa biết gì để lừa gạt dụ dỗ, vẻ vang lắm chắc? Tuyên Giản cảm thấy vừa bực mình vừa khó chịu. Vậy mà khi vừa mở mắt, cái tên khiến hắn vừa bực mình vừa khó chịu kia kề sát mặt hắn cười.
"Ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi."
Tuyên Giản nhìn Yến Duân bằng ánh mắt chán ghét, định xua tay đuổi đi nhưng vừa cử động liền cảm thấy một trận đau nhức. Hắn kêu lên một tiếng, ánh mắt nhìn Yến Duân càng thêm phần oán hận.
"Cẩn thận!" Yến Duân lo lắng muốn tiến lên đỡ liền bị Tuyên Giản hung hăng trực tiếp hất tay ra.
Tuyên Giản nén đau ngồi dậy, cả người cứ như bị chó gặm, đâu đâu cũng là vết đỏ. Hắn nhìn Yến Duân lạnh nhạt hỏi: "Ngươi là súc sinh à?"
Yến Duân dừng lại, bị mắng là súc sinh chắc hẳn ai cũng nên tức giận, Tuyên Giản chưa kịp hả dạ đã thấy Yến Duân xoa nhẹ đầu hắn nói:
"Ừ, ta đúng là súc sinh thật, ngươi còn khó chịu không?"
"Ngươi cũng biết là ta sẽ khó chịu?" Tuyên Giản muốn vơ cái gì đó ném người, nhưng xung quanh chỉ có cái gối, ném vào người Yến Duân không đau không ngứa.
"Nếu ta là 'Tuyên nhi' của ngươi chắc ngươi không bao giờ đối xử với ta như vậy đâu đúng không?"
Yến Duân không hiểu Tuyên Giản đang nói cái gì, gã vô thức đáp lại: "Tuyên nhi cái gì, đó không phải đều là ngươi hay sao?"
Ai ngờ gã vừa nói xong Tuyên Giản còn tức hơn, nhất quyết đuổi thẳng cổ gã ra ngoài.
"Ta mới đến còn chưa được một ngày ngươi đã quên Tuyên nhi chung sống cùng ngươi cả năm, đúng là tên khốn kiếp, cút!"
Yến Duân: "..."
Gã thật sự không theo nổi mạch não của Tuyên Giản nữa rồi.
Nhưng Tuyên Giản thực sự đã trở lại, tháng ngày gian khổ của gã mới chỉ bắt đầu mà thôi. Đầu tiên là Tuyên Giản bắt bẻ gã cho mình mặc cái thứ thấp kém gì, vải vừa cứng vừa thô, hắn phải mặc lụa là thượng hạng.
Vấn đề này không khó, Yến Duân đổi.
Tuyên Giản lại chê thức ăn ở đây quá chán, hắn phải ăn sơn hào hải vị, mỗi một bữa phải trên mười món, mà một món hắn chỉ ăn một hai miếng, có món còn không động đũa đến.
Được rồi, cũng chỉ là vấn đề tiền bạc thôi, Yến Duân chiều theo ý hắn.
Sau Tuyên Giản lại chê mùi huân hương không hợp, hắn phải dùng loại của nước Liên tiến cống. Mà gã nhớ Liên Quốc quy thuận Dung Thành là chuyện tận bốn năm sau, khi ấy bắt đầu cống nạp lên mới có loại huân hương đó. Giờ gã đào đâu ra? Đi tận nước Liên cướp về cho hắn hả? Thứ đó chỉ hoàng cung mới dùng, Liên Đế cũng đâu thiếu một chút tiền mà bán cho gã.
Mà có bán gã cũng không đủ tiền mua.
Miệng ăn núi lở, huống chi Yến Duân còn phải nuôi mấy trăm thuộc hạ, cứ ngỡ thời gian trước bạc kiếm được từ việc bán trà gỡ được phần nào, ai ngờ Tuyên Giản vừa trở lại, một ngày của hắn tiêu hết bằng tiền cả tháng trăm người ăn khiến Yến Duân đau đầu không thôi.
Trước kia gã là hoàng đế không nói, ở Yến Quốc là hoàng tử cũng không thiếu, thế nhưng giờ gã còn đang trốn Yến Vương bỏ đi, kiếm đâu ra nhiều tiền như thế?
Quả nhiên một thời gian sau cũng thấy Lưu Sơn mò đến than vãn: "Chủ tử, bạc của chúng sắp dùng hết rồi."
Yến Duân cũng đang vì chuyện này mà đau đầu, bực dọc nói: "Có mỗi chuyện này mà cũng phải hỏi, hết thì ngươi không biết đi vay hả?"
Lưu Sơn: "???"
Họ còn đang trốn triều đình đây này, vay ai? Đi vay Tuyên Hoà hả?